Chương 36: (Vô Đề)

Trên màn hình, Khương Lưu Huỳnh một mình đối diện với mấy con rắn hoa văn kỳ lạ trước mặt.

Điều kỳ lạ là hành động của cô lại không hề tỏ ra chút sợ hãi, vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Nếu không phải tóc mái che mất đôi mắt, có lẽ mọi người có thể nhìn ra cảm xúc của cô qua biểu cảm, nhưng đáng tiếc bây giờ thì không thể.

[C/h/ế/t tiệt, may mà mấy con rắn này đủ nhỏ, không nuốt được Khương Lưu Huỳnh, nếu không dù không có độc cũng có thể bị ăn mất.]

[Khương Oản Oản thật sự quá đáng sợ, bề ngoài thì hiền lành vô h/ạ/i, kết quả lại là một bông hoa ăn thịt người.]

[Chẳng lẽ Khương Oản Oản mà chúng ta vẫn biết từ trước đến giờ đều là giả vờ sao?]

[Đừng bàn về Khương Oản Oản nữa, mọi người nhìn em gái Huỳnh Huỳnh kìa, cô ấy thế mà lại đi về phía mấy con rắn!

Cô ấy định làm gì vậy, hu hu, tôi lo quá.]

Chỉ thấy cô bé nhỏ nhắn kia thế mà lại trực tiếp ngồi xổm trước mặt mấy con rắn, đưa một ngón tay chạm đất.

Có lẽ Khương Lưu Huỳnh biết chúng sẽ không làm h/ạ/i mình, hoặc cũng có thể cô đã nghe Hoàng Ái Kỳ nói rằng mấy con rắn này vốn không có độc.

Khương Tư Niên không thể hiểu nổi, nhưng dù thế nào đi nữa thì cô cũng không nên chủ động…

Chủ…

Xì xì~

Hạt Dẻ Rang Đường

Một con rắn xanh nhỏ cỡ ngón tay cái lại trực tiếp quấn lấy ngón tay của Khương Lưu Huỳnh, cuộn tròn trên lòng bàn tay cô ấy.

Tất nhiên, trong mắt mọi người thì thứ họ thấy chỉ là một cục xanh lè đầy hiệu ứng che mờ.

Khương Lưu Huỳnh thử mở miệng hỏi:

"Bạn sẽ làm h/ạ/i mình chứ?"

[Hả? Cô ta nghĩ mình là Bạch Tuyết à, có thể nói chuyện với động vật? Thật ghét kiểu con nít ảo tưởng này.]

[Tôi cũng thế, thấy sến súa quá, đến mức muốn nhón chân cào đất rồi.]

[Một số người đừng quá cay nghiệt được không? Con gái ở độ tuổi này không phải ai cũng thích mơ mộng sao? Bình thường thôi mà.]

Bầu không khí trên mạng dường như luôn như vậy, người ta dễ dàng bám lấy một chi tiết nhỏ, rồi phóng đại nó đến mức vô lý, quên mất rằng đối phương cũng chỉ là một con người bình thường như mình.

Họ luôn đặt mình ở vị trí cao hơn, thoải mái buông lời đánh giá người khác trên mạng xã hội.

Xì xì~

Ngay lúc đó, con rắn nhỏ thè lưỡi như thể đang đáp lại lời cô. Những con rắn khác vốn đang bò tản mát nay cũng dừng lại, đôi mắt nhỏ xíu như hạt đậu xanh chăm chú nhìn về phía Khương Lưu Huỳnh.

"Vậy… có thể giúp mình mở cửa được không?"

Tiếc rằng trí thông minh của loài rắn không đủ cao, Khương Lưu Huỳnh nhìn con rắn nhỏ trên tay mình nghiêng đầu, chỉ biết thở dài.

Còn bên ngoài cánh cửa, Hoàng Ái Kỳ đã mất kiên nhẫn.

"Oản Oản, có khi nào Khương Lưu Huỳnh bị dọa đến ngất xỉu rồi không? Chúng ta có nên vào xem không?"

Khương Oản Oản lại đưa tay xoa trán, tỏ vẻ như sắp ngất. Cô nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!