Chương 35: (Vô Đề)

Dưới ánh nắng gay gắt, nhìn cô gái đang q/u/ỳ trên sân, trong lòng Khương Tư Niên tràn đầy xót xa và đau lòng.

Anh ta lại quay sang nhìn Khương Oản Oản đang đứng một bên, cười trộm trước cảnh tượng đó, cảm giác thất vọng càng thêm sâu sắc.

Hãm h/ạ/i chị ruột của mình, thậm chí còn v/u k/h/ố/n/g chị là con riêng…

Hồi đó, vì muốn bảo vệ cảm xúc của Khương Oản Oản, gia đình đã đổi họ cho cô ta sau khi vào cấp hai, đồng thời công khai thừa nhận cô ta là con gái của bố Khương. Nhưng không ngờ, Khương Oản Oản lại chọn cách này để cướp lấy vị trí vốn không thuộc về mình.

Tuy nhiên, khi Khương Tư Niên nghĩ đến những việc Khương Oản Oản từng làm vì anh ta, như lần cô liều mình bảo vệ anh khi Khương Lưu Huỳnh xé giấy báo danh, hay lần Khương Oản Oản chăm sóc anh ta, nấu canh khi anh ta bệnh, thậm chí còn có lần cô dùng m/á/u từ tim để cứu anh ta trong một vụ ngộ độc thực phẩm…

Tất cả những điều này đều là ân tình mà anh ta cần phải đền đáp. Nhưng những việc mà Khương Oản Oản làm, cô ta cũng cần phải chịu trách nhiệm tương ứng.

Dĩ nhiên, không chỉ có cô ta, mà cả người thầy chủ nhiệm kia nữa.

Lời nói vô căn cứ, c/ắ/t xén sự thật, không hề xứng đáng với trách nhiệm làm thầy giáo. Nếu không phải do ông ta nói những câu nói kia với anh ta, có lẽ anh ta đã không xử p/h/ạ/t Khương Lưu Huỳnh mà không thèm kiểm tra cả camera giám sát.

Nghĩ đến đây, Khương Tư Niên nhanh chóng rút điện thoại ra và gọi một cuộc. Người bắt máy chính là hiệu trưởng của trường Đế Trung.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hiệu trưởng, đang bận rộn với một buổi hội thảo, khi thấy cuộc gọi đến từ học sinh thiên tài của trường, liền lập tức tạm dừng bài giảng để nhận điện. Sau khi nghe xong lời Khương Tư Niên, hiệu trưởng đập bàn đứng dậy, giận dữ hét lên:

"Chuyện gì cơ?! Thật không thể chấp nhận! Em yên tâm, Bạn học Khương, thầy nhất định sẽ cho em một lời giải thích hợp lý!"

"Woa! Tôi và Khương Lưu Huỳnh học cùng trường, hiệu trưởng vừa thông báo thầy hói đó bị sa thải rồi! Aaaa, Khương học tỷ đúng là phúc tinh của Đế Trung mà!"

Khương Lưu Huỳnh lúc này đang nằm trong phòng y tế. Tóc cô, vốn che khuất khuôn mặt, giờ đã được kẹp lên gọn gàng. Lớp tàn nhang trên mặt cũng được lau sạch, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp tinh tế. Chỉ là sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, trông giống một mỹ nhân bệnh tật bước ra từ truyện cổ tích.

Đúng lúc này, một nữ giáo y tóc dài kích động vén rèm bước vào:

"Ôi chao, em tỉnh rồi! Bây giờ cảm thấy thế nào? Rốt cuộc là thầy cô nào đã p/h/ạ/t em nặng như vậy?"

Khương Lưu Huỳnh chưa kịp trả lời, giáo y đã tiếp tục:

"Trời nóng thế này mà lại bắt em q/u/ỳ giữa sân, đây rõ ràng là hành vi bạo lực học đường! Nói cho cô biết, cô nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em!"

Khi nghe thấy câu cuối cùng, hốc mắt Khương Lưu Huỳnh bất giác đỏ lên.

Đòi lại công bằng…

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên có người nói với cô một câu đầy sự ủng hộ như vậy.

Tấm lưng của Khương Lưu Huỳnh khẽ run lên.

Bởi vì người đã p/h/ạ/t cô q/u/ỳ, không phải thầy cô, mà là… anh trai của cô.

Giáo y nhận ra sự khác thường của Khương Lưu Huỳnh, nghĩ rằng có thể cô vẫn còn khó chịu, liền nhanh chóng cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau trán cô.

"Em vẫn thấy mệt sao? Có cần gọi phụ huynh đến đón về không?"

Khương Lưu Huỳnh theo bản năng lắc đầu.

Trong khoảnh khắc đó, cô dường như đã tưởng tượng ra cảnh anh trai sẽ được gọi đến. Anh ta đứng trước mặt cô, kể ra những sự thật bị bóp méo, hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí càng thêm ghét bỏ cô.

Nỗi đau trong lòng cô bỗng chốc trào dâng, mạnh mẽ hơn gấp trăm ngàn lần so với cơn khó chịu do bị say nắng.

Thực ra cô không quan tâm ánh mắt hay ý kiến của người khác, nhưng nếu ngay cả giáo y này – người từng cho cô một chút ấm áp – cũng nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét như vậy…

Khương Lưu Huỳnh cảm thấy mình không thể thở nổi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!