Khương Tư Niên chợt nhớ ra, hôm đó, Khương Oản Oản không gọi bố đến trường mà gọi anh ta đến.
Lúc đó anh ta đã nói gì nhỉ?
…
Khương Lưu Huỳnh.
"Hôm qua là em cầu xin bố cho đi học, hôm nay ngày đầu tiên báo danh mà đã đi trễ?"
Có vẻ như anh cả đang hiểu sai trọng tâm, Khương Oản Oản vội vàng chạy ra khóc lóc hai tiếng:
"Hu hu hu… Anh cả, anh đừng giận nữa… tất cả là lỗi của em. Đáng lẽ em phải giấu giúp chị mới đúng."
"Chị, em xin lỗi. Em không biết là thầy chủ nhiệm sẽ gọi anh đến…"
Thầy chủ nhiệm ngạc nhiên liếc nhìn Khương Oản Oản, thầm nghĩ chẳng phải vừa rồi chính cô bé bảo rằng bố rất bận, nên mới gọi anh trai cô ấy đến sao?
Nhưng mà…
Con bé chỉ là một đứa trẻ, làm gì có nhiều mưu mẹo đến thế, chắc là vì lúc gấp gáp quá nên lỡ lời thôi.
Thầy chủ nhiệm thuận theo lời cô bé, nói:
"Tư Niên này, lúc em gái em đến muộn và đánh người, tôi có mặt ở hiện trường. Tôi ra ngăn cản mà nó còn cắn tôi một cái. Haizz."
Vừa nói, ông vừa vô thức sờ lên cánh tay vẫn còn đau âm ỉ vì dấu răng, rồi dùng ánh mắt đầy cảm thông và tiếc nuối nhìn Khương Tư Niên.
Không ngờ rằng, người được xem như huyền thoại của khối trung học phổ thông này – năm nào cũng đứng nhất toàn trường, đoạt giải nhất mọi cuộc thi, thậm chí còn được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh – một học sinh xuất sắc gần như hoàn hảo như vậy, lại có một cô em gái nổi loạn đến thế…
Khương Lưu Huỳnh đứng một bên, nghe đến mức hốc mắt đỏ hoe.
Như thể cảm nhận được sự nóng rát ở khóe mắt, cô vội cúi đầu xuống để che giấu cảm xúc bất thường, không dám nói một lời.
Dù gì thầy chủ nhiệm cũng là giáo viên của trường, mà bản thân cô đã cắn ông ta, nếu còn chọc giận thêm, có khi sẽ thật sự bị đuổi học.
Khương Tư Niên thì lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Lưu Huỳnh, ánh mắt như băng lạnh đến thấu xương.
Hiển nhiên, anh ta xem việc cô cúi đầu im lặng là sự thừa nhận tội lỗi.
"Thầy chủ nhiệm, em hiểu rồi. Thầy ra ngoài trước đi, để em nói chuyện với họ."
Trong lòng thầy chủ nhiệm: … Được thôi, cậu là học bá, cậu nói gì tôi nghe nấy.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cánh cửa văn phòng vừa đóng lại, Khương Tư Niên xoa đầu Khương Oản Oản, ra hiệu cô an tâm, rồi trầm giọng chất vấn Khương Lưu Huỳnh:
"Oản Oản rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, em ấy đã chọc giận em thế nào mà em lại hết lần này đến lần khác b/ắ/t n/ạ/t em ấy?"
Thấy cô mãi không mở miệng, Khương Tư Niên tiếp tục gặng hỏi:
Nói đi.
"Hôm qua chẳng phải em vẫn giải thích được sao? Hôm nay sao lại câm lặng rồi?"
"Hay là… em vẫn chưa nghĩ ra cái cớ nào để tiếp tục đổ lỗi lên đầu Oản Oản?"
Trong lòng Khương Lưu Huỳnh trăm mối ngổn ngang, nhưng cô có thể nói gì đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!