[À không, mọi người có phải đang thương nhầm người không? Người đáng thương nhất vẫn là Bố Khương đấy chứ? Nuôi con gái nuôi bao nhiêu năm, giờ lại bị nó bỏ thuốc tuyệt tự, mà ông ấy đến giờ vẫn chẳng hay biết gì.]
[Khương Thành Du còn tưởng thuốc đó là dành cho mình, haha, thật sự cười chec.]
Hình ảnh vẫn tiếp tục:
"Oản Oản, có đau không? Để anh thổi cho nhé…"
Nhưng Khương Oản Oản lại rút tay ra, quỳ xuống đất, đôi mắt ngân ngấn nước:
"Tất cả là lỗi của em, là em không đúng. Em không nên giành bố và các anh trai, cũng không nên giành căn phòng vốn thuộc về chị…"
"Nếu em không cùng mẹ đến đây thì tốt rồi, hu hu hu. Nếu em không đến, nếu em không quen biết các anh, có lẽ em sẽ không lưu luyến các anh đến mức này… hu hu hu…"
"Em thật sự không muốn đi, chị ơi, em thật sự không muốn đi… Đừng đuổi em đi, có được không?"
Vừa nói xong, những giọt nước mắt to như hạt châu bắt đầu tuôn rơi.
"Oản Oản, sao có thể là lỗi của em được?"
Khương Thành Du không nghĩ ngợi gì, lập tức bước tới đỡ cô ta. Nhưng cô ta lại nhất quyết không chịu đứng lên.
Em làm cái gì vậy!
Khương Thành Du vừa giận vừa thương, cuối cùng quay đầu lại, tức giận nhìn Khương Lưu Huỳnh đang tả tơi, lớn tiếng quát:
Hạt Dẻ Rang Đường
"Khương, Lưu, Huỳnh! Em rốt cuộc dám nói gì với Oản Oản hả!"
"Chẳng phải chỉ là… hôm qua anh không nhận ra em rồi đá em một cái sao? Hơn nữa, chẳng phải em cũng làm hỏng đồ chơi của Oản Oản sao? Anh cũng đã tìm gian phòng cho em rồi."
"Em đúng là bụng dạ hẹp hòi! Chỉ vì chút chuyện nhỏ mà muốn hại anh, muốn đuổi Oản Oản đi?"
Khương Lưu Huỳnh bao lần cố gắng chen vào để giải thích, nhưng mỗi lần cô mở miệng đều bị tiếng khóc the thé của Khương Oản Oản, cùng những tiếng quát tháo như sấm nổ của Khương Thành Du, át đi.
Ồn ào…
Quá ồn ào!
Cô chỉ còn cách gom hết sức lực muốn giải thích, dồn vào việc kiềm chế bản thân khỏi gào thét hay chạy trốn.
"Từ hôm nay trở đi, anh muốn c/ắ/t đứt quan hệ anh em với em. Anh chỉ cần Oản Oản làm em gái, không cần em nữa!"
Lời tuyên bố này đủ lớn để thu hút sự chú ý của cả gia đình.
Khương Oản Oản thấy bố và anh cả xuất hiện, càng lăn lộn trên mặt đất.
Khương Thành Du thì vẫn ngu ngốc tự trách, đành quỳ xuống bên cạnh, dỗ dành cô:
"Oản Oản, em nghe rõ chưa? Dù bố không cần em, anh cả không cần em, thì anh hai chắc chắn cần em! Nào, đứng lên đi! Nền đất lạnh, em sẽ cảm lạnh m/ấ/t."
Khương Tư Niên và Khương Chấn Thiên vừa đi xuống liền nghe thấy câu này.
"Cái gì mà cần hay không cần, Oản Oản mãi mãi là con gái của bố."
Khương Chấn Thiên chưa hỏi han gì đã chen ngang bằng một câu chắc nịch.
Khương Lưu Huỳnh đứng ở đó, giống như một người ngoài cuộc, mắt thấy tai nghe trọn vẹn ba phút:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!