Khương Lưu Huỳnh nhanh chóng đứng bật dậy và hét lên:
"Em không phải là kẻ trộm! Đây vốn dĩ là… của em."
Khi nhìn rõ gương mặt người đối diện, lời nói của cô đột ngột ngừng lại, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, tiếp đó vành mắt đỏ lên.
Anh hai…
Đó chính là Khương Thành Du, mười sáu tuổi, bộ đồng phục học sinh che đi vẻ yêu dị của người trưởng thành, nhưng lúc này toàn thân anh ta toát lên khí chất trong sáng và năng động.
Thế nhưng lời nói lại cay nghiệt như vậy:
"Anh hai gì chứ? Ai là anh hai của cô? Cô là một người hầu vừa bẩn vừa xấu xí, mau cút ra khỏi phòng của em gái tôi!"
Khương Lưu Huỳnh bị dọa đến run rẩy, gấu bông trên tay cô rơi từ độ cao một mét xuống đất,
Bộp——
Gấu bông lại bị gãy thêm một chân.
Khương Lưu Huỳnh cũng không để ý đến người trước mặt, lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên, nhưng hành động này càng khiến Khương Thành Du thêm tức giận, anh ta lớn tiếng quát:
"Làm hỏng đồ chơi của em gái tôi, lại còn muốn giấu bằng chứng để phi tang sao?"
Khương Lưu Huỳnh lần này thậm chí không có cơ hội lên tiếng, đã bị anh ta vô tình đá ngã xuống đất, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Giây tiếp theo, cơn đau dữ dội cuốn lấy khắp cơ thể cô, khiến cô không khỏi ôm chặt bụng mình, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn:
Anh… anh hai…
Giọng nói ấy đầy ấm ức và bất lực, nhưng trong tai Khương Thành Du lại chỉ là sự ghê tởm.
"Bây giờ thật là mèo chó gì cũng dám tự tiện nhận thân nhỉ? Tôi nói cho cô biết, đời này tôi chỉ nhận mỗi Oản Oản làm em gái thôi, cô là cái thá gì? Biết điều thì mau cút ngay cho tôi!"
[A a a! Mười năm trước ca ca cũng đẹp trai quá! Bảnh bao thật!]
[Hả? Các cậu không thấy anh ta thật là thô lỗ sao? Chưa nói đến việc hiểu lầm Khương Lưu Huỳnh là kẻ trộm, lại còn đánh cô ấy nữa chứ!]
[Rõ ràng là Khương Lưu Huỳnh cái đồ câm c.h.ế. t tiệt không giải thích, ca ca của chúng tôi rất thương yêu em gái mà!]
[Là cô ấy không giải thích sao?
Người ta bị Khương Thành Du đột nhiên nổi cơn lôi đình làm cho sợ đứng hình luôn ấy chứ!]
Nghe thấy những lời này, Khương Lưu Huỳnh như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ.
Anh hai đang nói gì vậy?
Chỉ nhận một người em gái…
Vậy cô là gì?
"Em không phải mèo chó gì cả! Em là Khương Lưu Huỳnh, em cũng là em gái của anh mà!"
Cô cố kìm nén nỗi đau đớn trong lòng và cơn đau trên thân thể mà hét lên, giọng nói vì kích động mà trở nên khàn đặc.
Bộ não của Khương Thành Du như nổ tung, vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt dường như sắp tràn ra, nhưng biểu cảm ấy chỉ kéo dài trong chốc lát rồi nhanh chóng bị nghi ngờ thay thế.
"Cô nói dối! Huỳnh Huỳnh chẳng phải… chẳng phải đã c.h.ế. t rồi sao? Với cả em gái của tôi không thể nào xấu xí, bẩn thỉu như cô được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!