Chương 20: (Vô Đề)

Màn hình không diễn biến như mọi người tưởng tượng, mà thay vào đó, trở nên kỳ quái và bất thường, màu sắc mờ ảo và chớp tắt, có khi chỉ là các mảng màu mơ hồ, có khi lại chìm trong bóng tối hoàn toàn.

"Xì xì xì—"

Âm thanh như dòng điện chạy qua bất chợt vang lên trong tai nghe của mọi người.

[Chuyện gì đây? Có một khoảnh khắc thoáng qua thấy những chiếc lọ thủy tinh.]

[Còn có cả một cái bàn trông như bàn phẫu thuật… chẳng lẽ thực sự bị bán để làm thí nghiệm sao??? Rốt cuộc kẻ biến thái nào lại thích làm thí nghiệm trên người sống như vậy!]

[Nghiên cứu khoa học mà, sao lại gọi là biến thái được? Được cống hiến cho khoa học cũng là một vinh dự cho Khương Lưu Huỳnh, hơn nữa cô ấy chẳng phải vẫn sống sót đấy sao?]

[Cống hiến thì phải tự nguyện mới đáng vinh dự chứ? Bị bán vào đó thì làm sao mà là nghiên cứu đàng hoàng được!]

Bạch Ly cũng chăm chú theo dõi màn hình, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

"Phụt—

"Màn hình đột ngột tắt hẳn. Khương Diễm đứng dậy, chống nạnh, cười khinh bỉ:"Xem ra dự án của anh cũng chẳng ra sao."

Ngay sau đó, hắnquay sang nói với Khương Thành Du:

"Anh à, dự án tệ như vậy thì thôi đừng đầu tư nữa, về nhà thôi. Mà sao anh vẫn còn bị trói thế này, dây này dễ cởi mà nhỉ?"

Khương Thành Du có chút bối rối, đã vật lộn với sợi dây khá lâu mà không những không nới ra được mà càng ngày càng cảm thấy chặt hơn…

Có điều gì đó không đúng.

Anh ta quay đầu lại, bắt gặp bóng dáng nhân viên quay phim đang lén lút bỏ đi từng bước nhỏ.

"Cái quái gì vậy, Bạch Ly, cậu không thể quản nhân viên của mình sao!"

"Không có thời gian."

Bạch Ly vẫn tập trung vào màn hình trước mặt, gõ lạch cạch kiểm tra từng chương trình, nhưng mọi thứ đều… bình thường.

Vậy chỉ có thể là do bên phía Huỳnh Huỳnh.

Tiềm thức của Huỳnh Huỳnh đang phản kháng, chống đối việc nhớ lại ký ức này.

Và những gì diễn ra trong thời gian ấy cũng là điều duy nhất mà Bạch Ly không thể tìm thấy trong các tư liệu.

Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì trên người Huỳnh Huỳnh trong khoảng thời gian đó?

Thời gian kéo dài khiến nhiều khán giả bắt đầu mất kiên nhẫn.

[Làm nhanh lên được không? Đợi sốt cả ruột rồi.]

[Chúng tôi bỏ tiền ra để giành được suất trải nghiệm sớm đấy! Trả lại tiền đi!]

[Hu hu hu, tôi không cần trả lại tiền, chỉ cần xem tiếp thôi, cầu xin đó, Bạch Ly đẹp trai ơi, Bạch Ly tiến sĩ ơi, Bạch Ly người dẫn chương trình ơi, sửa nhanh lên nào!]

Khương Diễm sau khi tháo dây cho Khương Thành Du xong, thấy anh vẫn không có ý định đứng lên, bèn khuyên nhủ: "Anh hai, anh cả đi rồi, hay chúng ta… cũng về thôi.

"Trong lòng hắndâng lên một dự cảm chẳng lành, dường như nếu cứ tiếp tục xem, những gì sắp xảy ra sẽ như cơn sóng dữ, cuốn trôi và đảo lộn tất cả những gì hắn từng biết. Giống như cú sốc và sự vô lý mà hắn từng cảm thấy khi phát hiện ra người chị gái luôn yêu thương mình lại một lòng muốn đưa mình vào chỗ chết, Khương Diễm không muốn đối mặt với người chị ấy nữa, cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó. Nhưng với việc anh hai ghét cô ta đến vậy, chắc chắn sẽ…"Không đi."

Hai chữ kiên quyết của Khương Thành Du khiến suy nghĩ của hắn hoàn toàn sụp đổ.

"Gì cơ? Anh à, chẳng lẽ anh cũng bị những giả dối này lừa rồi sao? Những việc xấu xa mà Khương Lưu Huỳnh đã làm với chị gái, chẳng lẽ anh quên hết rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!