Chương 19: (Vô Đề)

Chính cô ta, chính tay cô ta đã hại c.h.ế. t người em gái yêu quý, người luôn bảo vệ cô ta.

"Tôi muốn gặp lại A Huỳnh một lần nữa, tiến sĩ Bạch, xin hãy giúptôi, tôi cầu xin anh, cho tôi gặp A Huỳnh một lần thôi, tôi muốn xin lỗi em ấy."

"A Huỳnh tốt bụng như vậy chắc chắn sẽ tha thứ chotôi. Chúng tôi vẫn có thể tiếp tục làm chị em. Lần này tôi nhất định sẽ trân trọng và bảo vệ em ấy."

"Tôi xin anh, hãy cho tôi nói với em ấy vài lời thôi..."

Giang Tiểu Viên bò về phía Bạch Ly, quỳ xuống với khuôn mặt đẫm nước mắt, giọng run rẩy van xin.

Nhưng tất cả mọi người xung quanh đều không mảy may động lòng, chỉ liếc nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, như những lưỡi d.a. o băng giá cứa vào cơ thể cô ta.

Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng không nể nang mà tấn công:

[Chính vì cô ta mà A Huỳnh đáng yêu của chúng tôi mới trở nên như vậy!]

[Cô cũng xứng gặp Khương Lưu Huỳnh sao? Lời xin lỗi của cô đã muộn cả mười năm, cô ấy dựa vào đâu để tha thứ cho cô? Đúng là hoang tưởng.]

[Biết mà không báo!

Giang Tiểu Viên có phải là đồng phạm của bọn buôn người không? Cảnh sát ơi, mau bắt cô ta lại!]

[Tôi đã ngứa mắt với cô ta từ lâu rồi. Khi cô ta thú nhận, tôi đã thấy cô ta thật ghê tởm. Rõ ràng biết sự thật nhưng vẫn để mặc mọi người bạo lực mạng với Khương Lưu Huỳnh.]

Những lời nói này như những lưỡi kiếm sắc bén, đ.â. m thẳng vào trái tim của Giang Tiểu Viên. Cô ta mở to mắt nhìn dòng chữ không ngừng lăn qua màn hình, khuôn mặt đầy đau khổ.

Cùng lúc đó, cô ta không khỏi nghĩ đến trước đây Khương Lưu Huỳnh bị cả cộng đồng mạng tấn công và cáo buộc sao chép, có phải cô ấy cũng đau khổ như thế này không?

Trái tim vốn dĩ bình thản của Khương Diễm cũng bất giác bị những lời bàn tán khuấy động, cúi đầu suy nghĩ:

Phải chăng chính vì nỗi thất vọng này mà cô mới dần mất niềm tin vào người khác và bắt đầu sa ngã, trở nên xấu xa?

"Dù có thế nào, thì Khương Lưu Huỳnh cũng đã trở thành con người như hiện tại. Cứ mãi trăn trở về quá khứ thì có ích gì?"

"Chẳng lẽ như vậy thì Oản Oản có thể tỉnh lại? Hay những nỗi đau và tổn thương của những người từng bị cô ấy bắt nạt có thể tan biến sao?"

Khương Thành Du lạnh lùng mỉa mai, những lời nói đầy cay nghiệt phũ phàng xé tan mọi ảo tưởng, buộc tất cả phải đối diện với sự thật tàn khốc trước mắt.

Cả căn phòng lại rơi vào một khoảng lặng nặng nề.

Phải rồi, mọi chuyện đã xảy ra, thậm chí đã trôi qua mười năm.

[Màn hình lại có tín hiệu rồi! Mau nhìn kìa!]

Mọi người vội vàng nhìn lại màn hình, Giang Tiểu Viên, người vừa khóc xong, cũng vội lau nước mắt, căng mắt dõi theo.

Trong lòng cô ta hy vọng sẽ được thấy cảnh Khương Lưu Huỳnh thành công chạy thoát, để vơi đi phần nào cảm giác tội lỗi trong lòng.

Nhưng chỉ mới vài giây đầu tiên, cô ta lại không kìm được mà bật khóc, bởi những gì xuất hiện trên màn hình thật sự quá… tàn nhẫn.

Toàn thân Khương Lưu Huỳnh lại đầy v/ế/t thương, thân thể trầy trụa đến nỗi không còn nguyên vẹn, như thể vừa thoát khỏi địa ngục. Làn da mới lành đã bị phủ kín những v/ế/t thương gớm ghiếc, m/á/u không ngừng rỉ ra, nhuộm đỏ cả quần áo.

Cô đáng thương nằm bẹp trên đất, không thể cử động, như vừa tỉnh dậy sau một trận đòn đến bất tỉnh.

Chỉ thấy hai đôi chân đứng bên cạnh – đó là của Lý Nương và chồng bà ta.

"Làm sao đây? Con nhỏ kia mà thực sự chạy thoát vào thành phố… chẳng phải nó sẽ báo cáo cả làng này của chúng ta sao?"

Lý Nương lo lắng đi tới đi lui, bà đã đuổi theo Giang Tiểu Viên suốt ba dặm nhưng vẫn không thấy bóng dáng, đến khi một người làng nói rằng con đường này chưa từng có ai đi qua, bà mới nhận ra mình đã bị lừa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!