Khương Lưu Huỳnh chạy như bay, chạy thẳng tới chỗ Lý Nương và túm lấy vạt áo của bà.
"Ai cha, ai đây...
"Lý Nương thậm chí chưa kịp nhìn rõ người đang chạy đến là ai, theo phản xạ liền lui lại, đẩy cô ngã xuống đất. Đến khi nhận ra đó là người quen, bà mới tiến đến túm lấy tóc cô kéo lên."Á!" Khương Lưu Huỳnh đau đến rít lên, sợ hãi ngẩng đầu, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói ra.
"Con nhãi ranh, mày chạy ra đây làm gì!? Con bé kia đâu rồi?"
"Nói mau! Xem tao có đánh gãy răng mày không!"
Bị ép phải ngẩng đầu lên, cô từ từ giơ tay chỉ về một hướng, nói: "Ở... bên đó..."
Động tác này của cô càng làm khán giả trong phòng livestream tin rằng họ đã đúng, khiến những lời chửi rủa tràn ngập màn hình.
"Bên đó?
"Lý Nương thả tóc cô ra, nhìn theo hướng cô chỉ, nhưng chẳng thấy ai, trông trống trơn, không có bóng người. Các hướng khác cũng không có gì khác biệt, khiến bà không dám phán đoán. Bà nghi ngờ hỏi:"Mày nghĩ tao sẽ tin mày chỉ bừa một hướng là xong à?"
Khương Lưu Huỳnh ôm đầu đau nhức, vội vàng kêu lên: "Thật mà! Thật sự đó, Chị Tiểu Viên chạy về hướng đó rồi!"
Lý Nương im lặng...
"Dì à, con cố ý chạy ra để nói với dì mà..."
Câu nói cuối cùng này rõ ràng nhỏ tiếng hơn rất nhiều, đó là vì cảm giác tội lỗi khi phản bội, hay là…
"Thật mà, con nhớ rõ đó là hướng Tây. Con đã từng thấy trong sách của Thạch Đầu, mà núi nơi con hái nấm cũng ở phía đó."
Chỉ một câu ngắn gọn thôi mà tất cả những người vừa rồi đang chửi mắng cô đều ngây người ra.
Họ từ từ gõ ra một dấu hỏi.
[?]+10088
[Vừa rồi cô ấy nói là hướng Tây, chẳng phải ngược lại hoàn toàn với hướng mà Giang Tiểu Viên chạy sao?]
[Không thể nào, chắc chắn là cô ấy không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, hoặc là đang nói bừa, cô ấy căn bản không biết đâu là đường lớn.]
[Ơ… nếu cô ấy nói bừa thì Giang Tiểu Viên làm sao xuất hiện ở đây? Có cảm giác cô ấy đang cố kéo dài thời gian giúp Giang Tiểu Viên đấy chứ?]
[Nói thật, đã qua hai ba phút rồi, chân Giang Tiểu Viên ngắn thế mà vẫn có thể nghe thấy cô ấy nói chuyện… Nếu Khương Lưu Huỳnh không giúp chắc đã bị bắt từ lâu rồi.]
Giang Tiểu Viên nhìn những bình luận đang dần chuyển hướng, cư dân mạng liên tục hướng mũi nhọn về phía cô.
Hàng loạt lời mỉa mai đổ ập xuống, khiến cô có cảm giác như đang đứng trên một hòn đảo hoang vu, bốn bề là biển ác ý dậy sóng, không còn đường thoát.
"Không… không thể nào! Nhất định là do cô ấy ác giả ác báo! Nhớ nhầm hướng! Cô ấy rõ ràng đã nói là cố ý tố cáo tôi mà!"
Giang Tiểu Viên siết chặt móng tay vào lòng bàn tay, vùng vẫy trong vô vọng.
Thế nhưng, sự thật đang ở ngay trước mắt.
Lý Nương nghi ngờ nhìn vào mắt cô, nhưng với gương mặt đã đầm đìa nước mắt, chẳng còn nhìn ra được gì khác.
Bà túm tai Khương Lưu Huỳnh kéo cô đi suốt quãng đường về chuồng bò, còn con trai bà, Lý Thạch Đầu, thì rụt rè đi theo sau.
"Đợi tao về rồi tính với mày sau, ở yên đó cho tao! Thạch Đầu, con trông chừng nó, mẹ sẽ quay lại ngay.
"Bị nhốt lại trong phòng, Khương Lưu Huỳnh thu mình trên chiếc giường nhỏ, cánh tay bị kéo đến đau nhức. Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, dường như ánh sáng của chiến thắng đang dần hiện lên. Cô ôm lấy cánh tay đau đớn, chậm rãi bò xuống giường, rồi từ dưới gầm giường kéo ra một cuốn sổ cũ và một chiếc bút chì ngắn cũn cỡn. Cô lật nhanh qua từng trang, những trang đầu đã được viết kín. Dù chỉ lướt qua nhưng ai cũng dễ dàng nhận ra những chữ quen thuộc đó —"Bố", "Mẹ", "Anh trai", "Nhớ lắm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!