Chương 170: (Vô Đề)

"Lời tôi cần nói cũng đã nói đủ rõ ràng rồi, làm hay không là chuyện của cô. Nếu không làm, Khương Lưu Huỳnh vẫn có thể ở chỗ tôi. Bây giờ, người phải cầu xin tôi đừng nói với chú Khương về những việc tốt đẹp mà con gái nuôi của ông ấy đã làm chính là cô."

"Tôi tin cô là người thông minh. Cáo từ."

Nói xong, Bạch Ly thô bạo hất cổ tay Khương Oản Oản ra khỏi tay mình, động tác mạnh đến mức suýt làm cô ta ngã nhào.

Và chính khoảnh khắc này, Khương Oản Oản mới thật sự nhìn thấu người đàn ông này.

Cái gì mà dịu dàng? Tất cả đều là giả dối!

"Đủ rồi! Tôi sẽ thuyết phục anh cả, không để anh ấy đưa Khương Lưu Huỳnh vào trường đặc biệt nữa! Nhưng anh cũng phải, không, ngay bây giờ, anh phải xóa đoạn ghi âm đó đi!"

Bỗng nhiên, Khương Oản Oản sực nhớ ra, nếu sau này Bạch Ly cứ dùng đoạn ghi âm đó để uy h.i.ế. p cô ta giúp Khương Lưu Huỳnh, chẳng phải sẽ vô tận hay sao?

Hơn nữa… điều này cũng có nghĩa là từ giờ cô ta không thể trêu chọc Khương Lưu Huỳnh nữa ư…?

Bạch Ly thở dài, nhét tay vào túi quần, xoay người rời đi.

Khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có lấy một tia ý cười.

"Tôi nghĩ cô vẫn chưa hiểu ai mới là người nắm quyền chủ động."

Hạt Dẻ Rang Đường

Dứt lời, anh ta thản nhiên bỏ đi.

Dù Khương Oản Oản có lớn gan đến đâu cũng chẳng làm gì được.

Nguyên nhân lớn nhất giúp cô ta có thể tùy ý vu oan, bôi nhọ, đổ tội cho Khương Lưu Huỳnh bấy lâu nay là nhờ sự tin tưởng vô điều kiện của nhà họ Khương.

Nhưng Bạch Ly… địa vị của anh ta trong mắt người nhà họ Khương không thể xem thường, chưa kể phía sau còn có một ông bố vừa giàu có, vừa nổi tiếng.

Nghĩ đến đây, Khương Oản Oản không khỏi nhớ đến người bố ruột vừa vô dụng vừa chẳng dám lộ mặt của mình.

Càng nghĩ, cô ta càng tức giận, giơ mạnh bình hoa trên đầu giường lên rồi đập thẳng xuống đất, gào thét:

"Đáng chết! Tại sao khoảng cách giữa con người với nhau lại lớn đến vậy?! Dựa vào đâu mà bố ruột của Bạch Ly và Khương Lưu Huỳnh đều là những nhân vật nổi tiếng, còn bố tôi thì chỉ là một tên côn đồ hôi thối trong chợ đen?! Mẹ tôi lại chỉ là một ả điếm bình thường?!"

[Không phải đâu chị gái… đợi đã, đừng ồn, tôi đang suy nghĩ.]

[Đừng ồn, người trên lầu đang nướng BBQ.]

[Đừng ồn, có người đang thi đại học.]

[Đừng có đùa nữa mấy ông, chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy buồn cười sao? Câu này mà có thể thốt ra từ miệng Khương Oản Oản thì đúng là có thể khiến tôi cười suốt ba trăm năm.]

[… 6 điểm, vậy ra Vương Quyên là… khụ khụ, không tiện nói ra.]

Nhưng người kinh ngạc nhất lại là Khương Chấn Thiên, đang ngồi trong văn phòng và theo dõi buổi live stream.

Ông ta không thể tin nổi vào tai mình, toàn thân sững sờ, ngây ra như phỗng, trong đầu liên tục tua lại từng câu từng chữ Khương Oản Oản vừa nói.

Phản ứng đầu tiên sau khi lấy lại thần trí chính là: tức giận và thất vọng.

Một cơn giận dữ như ngọn lửa bùng lên trong lòng ông ta.

Vương Quyên có phải gái làng chơi hay không, chẳng lẽ ông ta không biết sao?

Khương Oản Oản sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời như vậy, còn bôi nhọ chính mẹ ruột của mình đến mức đó!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!