Chương 15: (Vô Đề)

Livestream bị gián đoạn.

[Ah, sao lần này lại không có âm thanh gì! Cái người phụ nữ đó rốt cuộc muốn làm gì!]

[Lần này không đơn giản, trước đây thì cho dù có ngất cũng vẫn nghe được chút âm thanh, lần này cảm giác như là đột ngột ngã xuống, không phải một cú đánh trúng mà là do thuốc mê.]

[Thực ra cũng không có gì hay ho, lần trước không phải đã nghe thấy rồi sao, Khương Oản Oản chỉ đang ghen tị thôi, chắc chắn là do mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ mà ra, không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Oản Oản được.

PS: Tôi không phải fan của cô ấy.]

[Sao đến Oản Oản nhà bạn thì đạo đức lại thấp như vậy, đối với nhà chúng tôi Huỳnh Huỳnh thì nhất định thấy c.h.ế. t phải cứu, còn nếu chịu đòn thì đáng bị đánh?]

Sau một ngày dài, một số người xem đã dần trở thành fan của Khương Lưu Huỳnh, trong số đó có một phần lớn là những người đến trải nghiệm công nghệ mới, không ngờ lại bị cảm động đến rơi nước mắt bởi ký ức của một cô bé.

Còn một số ít fan của Khương Tư Niên  và Khương Thành Du, ban đầu họ đến vì thần tượng, không ngờ cuối cùng lại toàn tâm toàn ý hòa nhập vào VR, đồng cảm với mọi điều mà cô bé phải chịu đựng.

"Đủ rồi, nếu như livestream đã kết thúc thì hãy thả chúng tôi đi, tôi còn muốn đi thăm Oản Oản đang nằm trong bệnh viện vì Khương Lưu Huỳnh,"

"Nếu như cậu muốn chúng tôi nhìn thấy tuổi thơ bi thảm của Khương Lưu Huỳnh để từ đó tha thứ cho những gì cô ta đã làm, tôi nghĩ cậu nên mời Oản Oản đến trước, cô ấy là người bị tổn thương sâu sắc nhất.

"Người nói câu này chính là Khương Thành Du, có vẻ như anh ta đã quên sạch hành động và lời nói của Khương Oản Oản vừa rồi, hoặc là sự thiên vị của anh ta đối với em khác cha khác mẹ của mình vượt xa khả năng phân biệt sự thật. Lần này Khương Diễm không phản ứng ngay lập tức, mà lại nói với Bạch Ly:"Lần này tính là tôi nợ cái người phụ nữ đó, nhưng so với việc mà cô ta nợ tôi thì chỉ như một hạt muối bỏ biển, không đủ để nói, nên tôi sẽ không tha thứ cho cô ta."

Còn về chị gái… hắn vẫn chưa nghĩ sau này nên đối mặt với chị ấy như nào, có lẽ là ánh mắt của chị ấy trước khi rời đi, đã mang đến cho hắn cảm giác xa lạ chưa từng có.

"Thật sao? Vậy thì hãy chờ xem, trời còn sớm mà, gấp cái gì?"

Bạch Ly khẽ mỉm cười, thao tác một hồi trên tay, cuối cùng hình ảnh lại xuất hiện.

Chỉ có điều không còn là cảnh núi rừng nữa, mà đã chuyển sang một không gian tối tăm bên trong.

Khương Lưu Huỳnh dụi dụi mắt, tầm nhìn mờ mịt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.

Chưa qua vài giây, một bóng dáng đột nhiên nhào tới, đè cô xuống giường, hào hứng nói:

"A Huỳnh, cuối cùng em cũng tỉnh lại! Chị có một tin tốt cho em, em không phải là kẻ g.i.ế. c người! Kẻ xấu đó không chết!"

Khương Lưu Huỳnh ngay lập tức ngẩn ra, sau đó lập lại một câu với Giang Tiểu Viên: "Không… không chết."

Khi phản ứng kịp với những gì cô nói, cô liền nắm chặt lấy cánh tay của cô ấy, hưng phấn hô to:

"Em không g.i.ế. c ông ta! Em không g.i.ế. c ông ta!"

Lý Nương cũng nghe thấy tiếng động bên trong, lập tức đá cửa xông vào, không nói hai lời đã bước tới nắm chặt lấy cánh tay của Khương Lưu Huỳnh:

"Còn dám cười nữa sao? Mày có biết tao đã mất bao nhiêu tiền không? Mày có biết thuốc mê dùng cho mày đắt như thế nào không? Tiểu kỹ nữ nhà mày, lãng phí tiền của, vậy mà tao còn trông mong mày có thể kiếm tiền cho tao…"

Bà ta vung tay lên dường như muốn đánh, nhưng không biết vì lý do gì mà cuối cùng vẫn không xuống tay, chỉ véo bóp mạnh vào chỗ bị quần áo che đậy.

[Nhìn xem, tên buôn người này cũng khá tốt, Khương Lưu Huỳnh đã tiêu tốn bao nhiêu tiền mà cũng không đánh cô ta.]

[Đầu óc có vấn đề à?

Khen ngợi bọn buôn người, chúc con cháu nhà bạn toàn bị "người tốt

"bắt cóc!] [Ôi trời ôi trời! Các bạn có cảm thấy không? Hình như có ai đó đang bóp tôi!] [Ah ah ah ah, tôi còn tưởng là tôi bị ảo giác, hóa ra các bạn cũng cảm nhận được!] [Có ai giải thích không? Không phải là ma quỷ chứ!] Bạch Ly lúc này mở micro,"Đây là chức năng mới mà chúng tôi vừa cập nhật, ngoài góc nhìn ra, chúng tôi còn đặc biệt phát triển chức năng chia sẻ cảm giác của người đóng góp, tăng cường cảm xúc tham gia, các bạn sẽ cùng trải nghiệm niềm vui, nỗi buồn, nỗi giận và nỗi khổ với người đóng góp kỷ niệm lần này, tất nhiên, có nhiều mức độ khác nhau để mọi người điều chỉnh.

"Nói xong, trước mặt mọi người xuất hiện một thiết bị điều chỉnh, họ chỉ cần thao tác vài cái trên không trung là xác nhận xong, không thể thay đổi."Làm màu, thừa thãi, tôi muốn xem… có thể đau đến mức nào."

Hạt Dẻ Rang Đường

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!