Chương 12: (Vô Đề)

Vừa vào đến nhà, sắc mặt anh ta trở nên bối rối, lo lắng, vội vã chạy lên lầu. Quản gia nhìn thấy cậu chủ thường ngày luôn điềm tĩnh bỗng nhiên trở nên hấp tấp như vậy, không khỏi dấy lên chút nghi hoặc. Ông nhanh chóng tiến tới, quan tâm hỏi:

"Cậu chủ, cậu có làm mất thứ gì quan trọng không? Có cần tôi gọi mọi người cùng tìm giúp không?"

Khương Tư Niên không quay đầu lại, vẫn tiếp tục mở từng cánh cửa, miệng lẩm bẩm:

"Trống rỗng, sao đều trống rỗng thế này?"

Anh ta cố gắng nhớ lại những năm qua, dường như chỉ khi cô bắt nạt Oản Oản thì anh ta mới thấy cô, còn lại những lúc khác cứ như thể trong nhà này chưa từng có sự hiện diện của cô, anh ta hoàn toàn không có chút ký ức nào… Sao lại có thể như vậy?

Hạt Dẻ Rang Đường

Vị quản gia lớn tuổi hoàn toàn không nghe rõ anh ta đang nói gì, liền hỏi lại: Cậu chủ?

Khương Tư Niên quay đầu lại, trong khoảnh khắc ánh mắt gặp quản gia, lập tức tràn đầy hy vọng, anh ta chạy tới hỏi dồn dập:

"Phòng của Huỳnh Huỳnh ở đâu? Em ấy thường ở đâu?"

Quản gia cau mày, đầy nghi hoặc, dường như hoàn toàn xa lạ với cái tên này, bèn hỏi lại: Huỳnh Huỳnh là ai?

Khương Tư Niên không thể ngờ được câu trả lời này.

Anh ta sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác mất năm giây, sau đó giận dữ hét lên:

"Khương Lưu Huỳnh! Đại tiểu thư của nhà họ Khương, em gái ruột của tôi!"

Quản gia vỗ trán, vẻ mặt như vừa sực nhớ ra, đáp lại:

"À à, nhưng… cậu chủ, không phải trước đây cậu đã nói rằng… nhà họ Khương chỉ có một tiểu thư, chính là tiểu thư Oản Oản sao?"

"Không thể nào! Tôi lúc nào đã nói thế? Chắc chắn là ông nghe nhầm rồi, mau dẫn tôi đến phòng của Huỳnh Huỳnh."

Khương Tư Niên nôn nóng muốn hiểu hơn về người em gái mà anh luôn bỏ quên, muốn biết cô thích màu sắc nào, kiểu dáng quần áo nào, để khi cô trở về, anh có thể dành cho cô một bất ngờ.

Nhưng khi thấy quản gia lại dẫn anh đi về phía tầng một, cảm giác bất an dần dần xâm chiếm lòng anh.

Tầng một là nơi ở của người giúp việc, sao phòng của Huỳnh Huỳnh lại ở gần khu vực của họ?

Mang theo thắc mắc đó, anh chậm rãi đẩy cửa căn phòng khuất nẻo nằm ở góc trong cùng.

Một mùi ẩm mốc cũ kỹ phả vào mặt…

Khó khăn lắm anh mới mò được công tắc đèn, nhưng dù có bật thế nào, đèn cũng không sáng lên.

Cuối cùng, quản gia phải nhờ người mang đèn pin đến, ánh sáng mới chiếu rọi được căn phòng tối tăm, ẩm ướt với tường vôi bong tróc, không có nổi một cái tủ quần áo. Diện tích của căn phòng chỉ đủ để đặt một chiếc giường đơn cũ kỹ và một cái bàn nhỏ thiếu chân.

Khương Tư Niên không thể tin nổi đây lại là phòng của em gái mình.

"Quản gia, có phải ông… nghe nhầm không? Tôi nói là em gái tôi, em gái ruột Khương Lưu Huỳnh cơ mà,"

Trong đầu Khương Tư Niên vô thức hiện lên hình ảnh phòng của Oản Oản mà anh từng thoáng thấy trước đó, rộng gấp mười lần căn phòng này, còn được sơn một lớp sơn hồng ấm áp.

Trong khi đây… chỉ là một căn phòng tối tăm, nệm giường đã lún sâu, những mảng tường tróc lở loang lổ, và thậm chí không có nổi một cửa sổ khiến không gian càng thêm ngột ngạt, u ám.

Duy chỉ có tấm ga giường trắng tinh khôi thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ cho thấy nơi này từng có người ở.

"Đúng vậy mà, đây chính là phòng của tiểu thư Huỳnh Huỳnh, chín năm trước ông chủ đích thân sắp xếp…"

Lời vô tình của quản gia một lần nữa đ.â. m sâu vào tim Khương Tư Niên, khiến anh đau đến mức như nghẹt thở. Sau khi đứng lặng thật lâu để trấn tĩnh, cuối cùng anh không chịu nổi nữa, xoay người rời khỏi căn phòng chật hẹp, trước khi đi còn dặn lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!