Hang ổ của Âm Sơn Quỷ Mẫu ẩn giấu dưới tận cùng Trích Tinh Các, Ninh Ninh đi từ tầng cao nhất xuống, cầu thang xoắn ốc hệt như không có điểm cuối.
Nơi đây đình cao sơn đỏ như đang chảy, cung điện xây bằng ngọc bích, tiếng cười của cả trai lẫn gái truyền theo gió đêm, quả nhiên là cảnh thịnh yến sênh ca, điện ngọc quỳnh lâu.
Tuy nhiên khi bước đi một mình ở đây luôn thấp thoáng sát ý nặng nề, khiến người ta không thể yên lòng.
Những ngọn nến trong đèn lồ ng hai bên hành lang chập chờn, giống như hàng ngàn yêu ma quỷ quái lơ lửng trong đó. Ánh sáng màu cam mờ ấm áp như nước chảy, nuốt chửng thân hình mảnh mai của cô gái.
Điểm sáng lắc lư không vững, chiếu sáng những xà nhà chạm khắc cổ xưa và những bức tranh trên tường, khuôn mặt đờ ra của những kẻ say rượu hay cười đùa thoát ẩn thoắt hiện, không giống đang hưởng thụ mà hệt như một đám quỷ đói hung dữ.
Ninh Ninh chậm rãi bước xuống cầu thang.
Chắc hẳn Âm Sơn Quỷ Mẫu phát hiện ra có một con rối đã chết nên phái những con rối khác đi tìm hiểu mọi thứ ra sao.
Nàng rời khỏi nhã gian từ lâu rồi.
Trong lầu đông như trẩy hội, ồn ào khắp nơi. Với quỷ mẫu mà nói, để đích thân tìm ra thủ phạm cũng chẳng dễ gì.
Thế nên Ninh ninh quyết định tới tìm mụ trước.
Tầng ngầm ẩn dưới một lối đi bí mật ở tầng một. Ninh Ninh mò mẫm xung quanh theo nguyên tác, cuối cùng cùng cũng tìm ra lối đi cực kỳ bí ẩn. Trong chớp mắt mở cửa ngầm ra, nàng đã ngửi thấy mùi máu ập đến từ lối vào.
Nàng hơi nhíu mày, không hề tỏ sắc mặt chán ghét mà nhẹ nhàng hít một hơi sau đó xoay người đóng đường hầm vào.
Ban đầu đường hầm cực kì chật hẹp, hai bên tối tăm không thấy chút ánh sáng. May sao các giác quan của Kiếm tu nhạy bén hơn người, dù trong tình huống duỗi tay không thấy năm ngón thì vẫn có thể miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước.
Càng đi càng sâu, đường hầm đột ngột mở rộng ra.
Vài ngọn đèn trường minh được treo ở hai đầu con đường, hệt như lửa cháy trong đêm tối, pha chút ít huỳnh quang. Màu đen sẫm xung quanh bị xua tan hết, nhưng ánh đèn lập lòe càng đáng sợ hơn, tăng thêm sát khí không xác định xung quanh.
Lối đi hẹp bỗng nhiên được mở rộng, tạo thành một hang động tròn rộng phía cuối, hệt như hình giọt nước dần to ra. Ở trung tâm hang động có một con quái vật với thân trên là người, thân dưới là nhện.
Đó chính là Âm Sơn Quỷ Mẫu danh tiếng lẫy lừng.
Nghe tiếng bước chân của người tới, hai mắt vô thần của quỷ mẫu mở ra. Khi ngẩng đầu lên, mụ phát ra âm thanh hệt như tiếng rắc rắc lúc va chạm xương cốt.
Đây là một con quái vật với thể trạng cực kỳ khổng lồ. Mặc dù phần thân trên của mụ là hình tượng phụ nữ quyến rũ không khác gì người thường, nhưng phần thân dưới chiếm phân nửa hang động, vừa kỳ quái lại cồng kềnh.
Mái tóc đen uốn lượn dọc theo làn da nhợt nhạt, trông chẳng khác nào con rắn nước đen ngoằn ngoèo. Tám chân nhện của mụ thon dài sắc bén như lưỡi dao, ẩn chứa kịch độc thấy máu là chết. Chỉ cần chúng nó gây vết thương nhỏ chút thôi đủ khiến kẻ thù nhận vé tới gặp Diêm Vương ngay lập tức.
Chưa kể thực lực mụ mạnh mẽ, nhiều năm liền đều hấp thu tinh nguyên trong Trích Tinh Các, vết thương đã khôi phục hơn phân nửa.
… Ngươi là?
Khác với khuôn mặt nữ tính quyến rũ của mình, giọng nói của Âm Sơn Quỷ Mẫu khàn khàn như tiếng ma sát, chẳng khác nào một bà lão sắp xuống lỗ: Kiếm tu?
Ninh Ninh không chút e dè phô bày Tinh Ngân Kiếm bên hông ra, khẽ mỉm cười: Đúng vậy.
Nàng ngước mắt lên nhìn:
"Nghe nói Âm Sơn Quỷ Mẫu có thực lực mạnh mẽ, sao lại suy bại tới mức trộm tinh nguyên con người thế này? Hình như Trích Tinh Các này cũng không phải do các hạ xây dựng, không sợ bị chủ nhân thực sự phát hiện ư?"
Tiếng cười của quỷ mẫu rét buốt đau thương, theo đó hàng ngàn sợi tơ nhện bám đầy hang động cũng động đậy theo:
"Ta muốn dùng tinh nguyên thì dùng, muốn tới Trích Tinh Các thì tới, chẳng lẽ ta còn sợ cái thứ rác rưởi trên lầu chót kia à!"
Ồ?
Ninh Ninh nhướng mày:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!