Bên ngoài ảo cảnh, nơi ở của Thiên Tiện Tử.
Một thanh niên mặc áo bào trắng lười biếng dựa vào gốc đa trong sân. Những kẽ lá chia ánh nắng thành từng giọt nhỏ li ti, hệt như hàng ngàn tia sáng chiếu lên gương mặt nghiêng tuấn tú của ông ấy.
Huyền kính bằng đồng màu vàng trôi nổi giữa không trung, phản chiếu khung cảnh bên trong tháp Phù Đồ. Chẳng biết Thiên Tiện Tử thấy gì mà hơi ngạc nhiên nhướn mày lên.
Sư đệ!
Một giọng nam mạnh mẽ đột nhiên vang lên trước sân. Kiếm khí lạnh thấu xương quét tới khiến cành cây xào xạc, ngay cả không khí cũng đông lại trong giây lát: Rút kiếm!
Khoan khoan khoan.
Thiên Tiện Tử luyến tiếc rời mắt khỏi huyền kính. Ông ấy giơ tay xua đi ánh kiếm đang kéo đến:
"Ta đang xem đám tiểu đồ đệ rèn luyện, hôm khác hai ta tái chiến sau."
Người bước tới là một trong sáu đại Trưởng lão của Huyền Hư Phái mà ông ấy rất thân thiết
- sư huynh Chân Tiêu Kiếm Tôn.
Ngoài nghèo khổ và yêu tiền như mạng ra thì Thiên Tiện Tử không có chỗ nào giống Kiếm tu hết.
Kiếm tu phải thế nào? Chính trực như kiếm, sắc bén như kiếm, nghiêm nghị như kiếm, thấy ai không vừa mắt là đánh, chưa bao giờ nhiều lời vô nghĩa. Nào có ai giống ông ấy đâu, cái miệng nhỏ suốt ngày ba la bô lô, tinh thông mọi thứ như ăn uống, bài bạc, đặc biệt là mánh khóe.
Chân Tiêu thì khác.
Ông ấy thuộc kiểu Kiếm tu truyền thống nhất. Chưa kể tới việc lúc nào cũng ôm kiếm, ông ấy còn kế thừa truyền thống tốt đẹp một lời không hợp là đánh của Kiếm tông, câu cửa miệng là: Rút kiếm.
Kẻ mạnh thích so tài với kẻ mạnh, vậy nên sở thích lớn nhất của Chân Tiêu là tới đây tìm Thiên Tiện Tử rút kiếm tỷ thí
- kiểu tiêu tiền ấy.
Ông ấy vui thích, sư đệ thì được tiền, cả hai bên đều không lỗ.
Rèn luyện?
Chân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ôm kiếm đứng bên cạnh ông ấy:
"Chỗ con kiến như Trích Tinh Các cũng cần đệ phải mất công lo lắng?"
Thiên Tiện Tử cười khẽ:
"Không không không, lần này Trích Tinh Các khác hoàn toàn so với bình thường."
Gió mạnh như kiếm, cắt xuyên qua bóng cây.
Chân Tiêu do dự một lát, nhíu mày nói: Chẳng lẽ…
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Kiếm Tôn hơi di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng trên tấm huyền kính bằng đồng thau:
"Đám đệ tử của đệ mới có Kim Đan Kỳ thôi đúng không? Đụng phải quái vật lớn thế chỉ sợ dữ nhiều lành ít."
Chưa chắc.
Thanh niên mặc áo bào trắng cúi người rũ mắt. Đầu ngón tay ông ấy lướt qua mặt kính tạo nên một gợn sóng trong suốt, vừa hay gợn trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ váy tím:
"Chắc chắn quái vật kia hung hiểm thật, nhưng tiểu đồ đệ của ta… cũng có hành động khiến người khác ngoài ý muốn."
Trong hình là cửa chính Trích Tinh Các, xe lướt qua như ngựa như rồng, một thiếu nữ rực rỡ phô trương cười một cách buông thả, trông như một kẻ ăn chơi trác táng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!