Chương 49: (Vô Đề)

Hạ Tri Châu và Diệp Tông Hành bị đưa đi.

Hình Ti Sử không hề có ý định thả người, Ninh Ninh bất lực với vụ này, nàng chỉ có thể thắp một ngọn nến cho đồng hương.

Chào đón hai người chắc chắn là sự dạy dỗ đầy yêu thương từ Trưởng lão trong môn phái, sau đó tiếng nhạc nổi lên, tấm vải được che lại, toàn bộ già trẻ lớn bé trong tông môn đều chờ đồ ăn được dọn ra.

Hai ảnh đế giới ăn vạ đều phải vào Hình Ti Viện ăn cơm tù. Còn đồng môn tình thân như tay chân của Hạ Tri Châu thì buông thả hết mình, đi dạo chợ Loan thành vài lần.

Loan Thành là trung tâm mậu dịch lớn và nổi tiếng, nằm trên trục đường chính của sáu thành, đường bộ vô cùng tiện lợi; cộng thêm sông Thương uốn mình như rồng, giao thông đường thủy thông suốt. Có thể nói là đường lớn nối đường nhỏ, ngựa đẹp xe thơm khắp cả đường.

Những dãy cửa hàng san sát nối liền nhau, rèm châu hàng thêu trên đường, quán rượu phường trà, khói liễu vẽ ra bóng cầu, ngõ tối phố hoa như những ngôi sao rải rác, đường sáng gõ tối, đường bộ phân nhánh như mạng nhện.

Người tới người lui, hội tụ đủ mọi thân phận tầng lớp xã hội. Có thiếu gia quần là áo lượt, có ăn mày mắt mù quần áo rách tả tơi, rồi người bán hàng rong liên tục la hét, cực kỳ ồn ào.

Phủ Thành chủ nằm ở trung tâm, là tòa nhà cao nhất trong tầm mắt. Tường cao thấp thoáng bao phủ lầu các, tráng lệ vút cao, hệt như sắp bay lên.

Trên đỉnh dinh thự là một con chim loan với đôi mắt nạm ngọc phỉ thúy. Tròng mắt nó từ từ chuyển động dưới ánh mặt trời, tỏa ra luồng sáng không dứt.

Ngoại trừ phim truyền hình cổ trang thì Ninh Ninh chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng thế này. Đôi mắt đen láy của nàng liên tục chuyển qua chuyển lại, trong đáy mắt tràn đầy tò mò và hưng phấn khó có thể che giấu.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng nàng chẳng khác nào bà Lưu* mới bước vào Đại Quan Viên.

*Bà Lưu: Nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, là một bà lão sành điệu xuất thân từ gia đình nông dân nghèo.

Nhưng chẳng sao hết!

Vui vẻ mới là điều quan trọng nhất!

Chuyến đi tháp Phù Đồ đã giúp đám trẻ kiếm được chút tiền tiêu vặt. Tuy rằng sau khi chia tiền chia đồ, thực tế mỗi người chẳng được bao nhiêu đồng. Nhưng với Ninh Ninh trước nay luôn ăn mặc cần kiệm, liên tục chấp chới bên bờ phá sản, đã được coi là của cải cực kì lớn.

Hôm nay tâm trạng nàng tốt một cách lạ thường, do đó cũng cảm thấy tiếng ồn ào gào thét xung quanh mình cực kỳ đáng yêu. Đường phố tấp nập ngựa xe qua lại, hương hoa thoang thoảng. Dù sao Ninh Ninh cũng là con gái, vừa ngước mắt lên đã thấy một cửa hàng trang sức.

Cửa hàng ở Loan Thành khác hoàn toàn với quầy hàng đơn sơ Trịnh Vi Khởi bày ở trước sơn môn. Không những thiết kế đẹp đẽ, còn khéo léo thu hút, ngay cả chất liệu sử dụng chế tác cũng dùng ngọc thạch, bảo châu và vàng bạc làm chính. Nhìn qua đã biết là hàng xa xỉ.

Vừa bước vào cửa hàng, mùi đàn hương phiêu lãng tỏa ra bốn phiếu, rực rỡ lung linh.

Đôi mắt chó của Ninh Ninh suýt bị rọi mù.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ dịu dàng với phong thái lả lướt. Nàng ta cực kỳ nhiệt tình bước ra chào:

"Các vị là tiểu đạo hữu tới tham gia Thập Phương Pháp Hội nhỉ? Nhìn khí độ này, nhất định là đệ tử của tông lớn tiên môn. Mọi người thích cái gì cứ chọn."

Ninh Ninh đáp lại lễ phép, cúi đầu xem đồ vật trong cửa hàng.

Kim trâm điểm thúy, trân châu được đính trên những chiếc lông ngọc lục bảo; trâm cài tóc lưu ly có màu như hàn băng, không dính bụi trần, hệt như băng tuyết hòa tan dưới ánh mặt trời, chảy ra từng làn nước sáng lung linh.

Trong đó thứ khiến cô gái chú ý ngay lập tức là một mặt dây chuyền ngọc nhỏ nhắn tinh xảo.

Mặt dây chuyền thông thường đều có hình phật đà hoặc rồng phượng, còn chiếc này đi theo hướng khác, được chạm khắc tạo hình thành trăng lưỡi liềm. Bạch ngọc lạnh như đông tuyết, mềm mại như sương sớm, chợt đến chợt đi, thoạt trông thực sự có phần như vầng trăng nhỏ treo trên bầu trời.

Nhìn giá một cái, nó có thể vét sạch kho bạc bé xíu của nàng.

Ninh Ninh nhìn mà đau lòng, bỗng nghe thấy tiếng bà chủ quán mỉm cười bảo:

"Ánh mắt của công tử tốt thật. Viên Dạ Minh Châu này đến từ Đông Hải, chất lượng rất tốt, bất kể dùng cầu phúc hay trang trí đều rất có ích."

Nàng nhìn về phía âm thanh, thấy Lâm Tầm đứng trước một viên Dạ Minh Châu tròn đầy. Sau khi bị bà chủ quán nhắc tới thì đỏ bừng mặt mũi, cuống quít xua tay, ngay cả nói chuyện cũng có phần lắp bắp:

"Không, không cần! Ta, ta…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!