Chương 45: (Vô Đề)

Trần Lộ Bạch nhìn vài tên yêu tu bất tỉnh trên yến hội, vẻ mặt lạnh nhạt buông chén rượu.

Yêu tà dốc toàn bộ lực lượng, dùng kẻ tu vi mãn thành lùng bắt mấy tu sĩ kia khắp nơi. Bên trong Linh Tuyền Tự vốn náo nhiệt cũng chỉ còn sót lại một mình nàng ta, còn thêm vài đại yêu nâng chén chúc mừng.

Có lẽ bên ngoài chùa miếu vẫn còn vài tên tay sai, nhưng kẻ nào dám vào quấy rối chứ? Vài vị nắm quyền này đều là những kẻ vui giận thất thường, tàn nhẫn quyết đoán, nếu quấy nhiễu tiệc rượu, chỉ sợ khó mà giữ được mạng nhỏ này.

Trước kia họ từng hùng mạnh cỡ nào, giờ đây lại bị một ly rượu độc mê hoặc thần chí. Ai mà ngờ được hòe quỷ thường ngày hết sức trung thành và tận tâm lại đi hạ thuốc vào rượu trong thời khắc quan trọng này.

Cơ thể yêu tu tráng kiện, đám thuốc này cũng đủ chí mạng với người bình thường nhưng không thể giết được bọn họ, nhưng chỉ cần gây mê trong một thời gian là đủ.

Nàng ta đã chờ thời khắc này suốt một năm.

Mùng năm tháng sáu một năm trước, đám yêu tà nhân lúc đêm khuya ồ ạt xâm chiếm vào thành, tàn sát toàn bộ bá tánh Nga Thành, chỉ có mình nàng ta ẩn nấp ở cây hòe mới may mắn sống sót.

Khi đó Trần Lộ Bạch liều mạng bịt miệng không để mình khóc thành tiếng, nghe thấy hai tên yêu tu đi ngang qua hậu viện, tiếng nói chuyện vô cùng rõ ràng.

"Chỉ cần luyện chế hồn phách tòa thành này trong một năm là có thể tạo trận luyện hồn, tới lúc đó chúng ta một bước lên trời, không cần phải kiêng kị cái gọi là danh môn chính phái nữa."

Một tên khác cười vang nói:

"Khi vẽ trận pháp phải cẩn thận. Ai mà chẳng biết trận luyện hồn rất giống trận độ hồn, nếu vẽ sai thì đừng ai trong chúng ta mong sống được."

"Ha ha ha! Sao mà vẽ sai được chứ? Chẳng phải những đại yêu Nguyên Anh thực lực mạnh mẽ kia đều canh giữ một bên sao?"

Trận luyện hồn, trận độ hồn, một năm.

Người, yêu.

Là người bạn cũ duy nhất còn lại của nàng ta, hòe quỷ khuyên nàng ta mau nhân cơ hội rời thành trong lúc hỗn loạn.

Nhưng một kế hoạch gần như không tưởng đã hiện lên trong lòng nàng ta. Từ trước tới nay Trần Lộ Bạch nhát gan sợ phiền phức, hư hỏng ham chơi lại lau nước mắt, lần đầu tiên lắc đầu kiên quyết.

Nàng ta muốn báo thù.

"Sao lại bướng bỉnh như thế chứ?"

Hòe quỷ cố gắng khuyên bảo nàng ta:

"Sức lực của cô quá nhỏ, nếu muốn đánh bại họ thì chẳng khác nào kiến đòi đẩy ngã voi."

Trần Lộ Bạch chỉ lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Để ngụy trang thành yêu vật, cô gái được nuông chiều từ nhỏ nghiến răng chặt bỏ một cánh tay mình, gương mặt cũng bị biến dạng tới mức hoàn toàn thay đổi. Hòe quỷ cư trú trên thần thức nàng, dùng lá cây, cành cây bổ sung vào vị trí tứ chi còn thiếu của nàng ta.

Trần Lộ Bạch đau tới mức chết đi sống lại, nhưng chỉ có thể lặng lẽ nuốt sạch toàn bộ nước mắt vào trong.

Sau đó thuận lợi hòa nhập vào đám yêu tu.

Kế đó chờ từng ngày một, học cách vẽ trận độ hồn, cũng chờ tới ngày bốn người tu đạo xâm nhập vào trong thành.

Trần Lộ Bạch muốn cứu bọn họ, nhưng cũng cần họ hấp dẫn sự chú ý của đa số các yêu ma. Khó lắm nàng ta mới thuyết phục được đại yêu dùng ảo cảnh này để vây nhốt họ, kế đó nàng ta tìm mọi cách ẩn giấu manh mối, dẫn dắt bốn người kia rời khỏi ảo cảnh, bước vào Nga Thành thật sự.

Giờ Tý đã tới.

Tượng Phật đều đã hư hại hoàn toàn, ánh nền mờ ảo phản chiếu bầu không khí có phần hoang tàn, rách nát. Nàng đứng dậy, từ từ bước khỏi yến hội, đi tới trước trận pháp.

Trận pháp được vẽ từ máu, vị trí mắt trận đặt tế đàn đang châm liệt hỏa bốc cháy hừng hừng, quả thực dùng để hiến tế con người.

Trận độ hồn gần tương tự thế này, nàng ta đã thuộc nằm lòng cách vẽ nó từ lâu, sắp tới…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!