Quả thực Trần phủ xảy ra một chuyện lớn.
Thiếu phu nhân Triệu Vân Lạc ngủ mãi không dậy, bất kể người khác gọi to tiếng hay tát thế nào cũng không mở mắt.
Nghe nói buổi trưa nàng ấy chỉ ngủ trưa với Trần Diêu Quang. Không ngờ lúc Trần đại thiếu gia tỉnh lại phát hiện sắc mặt vợ mình tái nhợt, lông mày cau lại, cả người cứng đơ như sắt. Y thử gọi tên nàng, rồi lay bả vai, vậy mà vẫn không thấy nàng ấy nhúc nhích gì.
Trần Diêu Quang hoảng hốt, vội vàng sai người hầu đi gọi đám người Ninh Ninh về phủ. Tới khi mọi người vào phòng, thứ đầu tiên trông thấy là đôi mắt đỏ hoe của y.
"Nhờ các vị thiếu hiệp cứu phu nhân của ta!"
Trần Diêu Quang sở hữu ngoại hình tao nhã lịch sự, dáng người cao gầy, vốn nên là một chàng thiếu niên phóng khoáng tiêu sái, tiếc rằng sau khi bị Họa Mị cầm tù đã gầy đi rất nhiều.
Giờ đây hai mắt y đỏ lên vì lo lắng, thoạt nhìn vô cùng sa sút đáng thương, không hề giống con nhà giàu có cơm ngon áo đẹp.
Dường như tình cảm của đôi vợ chồng này rất tốt.
Nhưng vận may lại không tốt lắm, ngươi khác thì chàng gánh nước ta làm ruộng, tới đôi này hết chàng chịu khổ tới nàng trúng tà, hết cái xui này tới cái xui khác ùn ùn kéo tới.
Trịnh Vi Khởi là người biết rõ nhất về các loại yêu ma. Trong lúc đi trên đường đã nghe người làm kể lại chuyện, giờ đây trong lòng cũng có ý tưởng.
Nàng ấy bình tĩnh bước lên vài bước, chỉ nhẹ nhàng nhìn Triệu Vân Lạc nằm trên giường một cái đã lộ ra vẻ mặt
"quả nhiên là như vậy".
Là Dạ Yểm.
Trịnh Vi Khởi nghiêm mặt nói:
"Loại yêu này chuyên ăn giấc mộng và thần thức. Một khi bị Dạ Yểm bám vào người sẽ gặp cơn ác mộng vô cùng vô tận, khiến ý thức trôi dạt đi giữa cái chết và luân hồi, đến chút tinh nguyên cuối cùng cũng bị rút cạn đi, cuối cùng chết trong giấc mộng."
Đương nhiên đại sư tỷ Huyền Hư Kiếm Phái không thể là kẻ chẳng biết làm việc gì, xếp hạng nhất trong bảng vô dụng lười biếng được. Bình thường nàng ấy cực kỳ đáng tin cậy, lần này cũng không ngoại lệ.
Nàng ấy nhếch môi vừa cười vừa nói, vô cùng có phong phạm của bậc cao nhân lánh đời:
"Loại yêu này không khó giải quyết. Chỉ cần ta đưa thần thức của mình vào trong ý thức của thiếu phu nhân, sau đó đuổi nó đi, kiểu gì Dạ Yểm cũng tự rời đi."
Trần Diêu Quang nghe xong liên tục gật đầu, cũng không dám nói thêm điều gì nữa, ngoan ngoãn lùi về sau vài bước: Vậy đa tạ cô nương.
Hôm nay ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, khung cảnh trong nhà không còn tối tăm u ám giống như lần trước.
Ánh nắng chiếu xuống, từ từ xuyên qua khung cửa sổ bằng gỗ đang mở rộng, để rồi dừng lại khi chạm vào gương mặt thanh tú của Triệu Vân Lạc, khiến cho gò má nàng ấy ửng hồng dịu dàng.
Tiếc rằng tình hình của thiếu phu nhân bây giờ chẳng ăn nhập gì với cảnh tượng này.
Nàng ấy vẫn đang nằm mơ ác mộng, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bị giày vò tới mức sắc mặt tái xanh, nhịp thở dồn dập, nơi đáy mắt còn in những giọt nước mắt đã khô. Trịnh Vi Khởi không đành lòng nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, cụp mắt thầm đọc khẩu quyết, điều động thần thức.
Thức hải cuồn cuộn không dứt như dòng nước chảy, mỗi một chỗ góc đều ẩn chứa linh lực vô cùng nồng đậm. Một sợi thần thức mơ hồ vô hình cũng không tung được Trịnh Vi Khởi dựng lên, rồi lại bị nàng ấy khống chế chặt chẽ trong đầu và dần dần tới gần trên giường Triệu Vân Lạc.
Không hiểu sao, sắc mặt Trịnh Vi Khởi bỗng ngây ra.
Lạ thật.
Nàng ấy không làm thêm gì nữa, qua một hồi lâu mới mở đôi mắt ra, bối rối nói:
"Thần thức của ta… không thể cảm nhận được thiếu phu nhân."
Phải biết rằng, không chỉ người, mà ngay cả yêu ma quỷ quái cũng có thể cộng hưởng thần thức với người tu đạo. Nếu bảo trên đời này có thứ gì không thể cảm nhận được, vậy chỉ có những vật chất không có ý thức của bản thân như bàn, ghế, bát uống trà, ánh nắng, giọt mưa.
Hiển nhiên Triệu Vân Lạc không thuộc trong số đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!