Chương 41: (Vô Đề)

Làm một cựu hoa khôi rất có trách nhiệm thần tượng, Hạ Tri Châu rất tức giận.

Khoan nói hắn ta ra mắt vị trí Center nhóm nam, cho dù trực tiếp thành lập một AKB48 vượt gió rẽ sóng đi chăng nữa, cũng phải đạt trình độ diễn quán bar.

Thế mà giờ phút này hắn ta lại bị một đám con nít quỷ nói là Hát đám tang, màn biểu diễn bắt chước Elsa thì càng thất bại, trở thành Đốt tiền giấy bị người ta ghét bỏ.

Hạ Tri Châu cảm thấy năng lực nghiệp vụ của mình đã bị vũ nhục, điều này còn khó chấp nhận hơn khi người khác cười nhạo kiếm thuật của hắn ta chỉ được cái mã.

Đương nhiên, những lời này chỉ có thể nói thầm sau lưng. Nếu như bị người trong sư môn biết, không chừng hắn ta lại phải chịu một trận giáo dục đầy tình thương.

Đám nhóc khóc sướt mướt, các ca ca tỷ tỷ biết 365 phương pháp để giết chúng nhưng lại hoàn toàn bất lực với việc dỗ dành.

Trong lúc hai bên giằng co, Bùi Tịch lại bước lên phía trước vài bước.

Tuy rằng hắn ta có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, nhưng ngày thường đều mang sắc mặt âm u. Lúc này hắn ta hơi nhíu mày, bờ môi mỏng mím thành một đường thẳng sắc bén, kết hợp với trường kiếm bên hông đã thể hiện rõ ràng ý của hắn.

… Trời lạnh, đến lúc đám nhóc ồn ào này mất mạng rồi.

Trần Nguyệt Minh đứng gần hắn ta nhất, cô bé sợ đến mức hai chân rã rời, không dám nhúc nhích. Tiểu cô nương vốn tưởng rằng sẽ có một thanh kiếm bóng loáng đột nhiên đâm thủng quả đầu dưa của mình, không ngờ đối phương lại chẳng hành động như vậy, ngược lại còn hạ giọng, dịu dàng nói: Đừng khóc.

Đó là một giọng thiếu niên trong trẻo dễ nghe.

Nước mắt cô bé vẫn liên tục rơi xuống, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ bỗng nhìn thấy vị ca ca áo đen hung dữ trước mặt khom lưng, đưa cho mình một vật gì đó nhỏ nhỏ.

Xuyên qua màng nước mắt mơ hồ, Trần Nguyệt Minh miễn cưỡng thấy rõ hình dáng của thứ đó.

Không ngờ đó là một con bướm nhỏ được đan bằng cỏ, cánh của nó còn có thể vỗ lên vỗ xuống theo cử động ngón tay của Bùi Tịch.

Bùi Tịch vẫn mang một gương mặt không cảm xúc, dường như hắn cũng không giỏi an ủi người khác, ngữ khí gượng gạo như một cục đá: Tặng cho muội.

Trần Nguyệt Minh cắn chặt răng, không nhúc nhích.

Mình, mình, mình, mình không bị mấy thứ rẻ tiền này thu mua đâu nhé! Mình chính là nhị tiểu thư nhà huyện lệnh Nga Thành, sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy?

… Tuy rằng bươm bướm nhỏ màu xanh lục quả thực rất đáng yêu.

Bùi Tịch thấy cô bé dẫu miệng, hắn cũng không mở miệng, chỉ lấy ra một thứ nho nhỏ cũng có màu xanh từ túi trữ vật ra, giơ ra trước mặt Trần Nguyệt Minh.

Đó là một con ếch xanh tròn vo được đan bằng cỏ.

Hắn vừa ấn nhẹ một cái, chú ếch lập tức nhảy lên không trung, một lát sau lại bỗng rơi xuống, bị bàn tay năm ngón mảnh khảnh của thiếu niên nắm chặt trong tay. Lần này cho dù Trần Nguyệt Minh sĩ diện, đám nhỏ xung quanh cô bé cũng không ngồi yên nổi, ào ào lại đây xem trò hay.

Đám con nít nhanh buồn cũng nhanh vui, bọn nhỏ đều bị Bùi Tịch thu hút toàn bộ sức chú ý, mặc kệ nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.

"Vừa nãy hai ca ca tỷ tỷ diễn ảo thuật chọc mấy đứa thôi."

Hắn còn kiên nhẫn, đặt lần lượt bươm bướm và ếch xanh lên tay hai đứa trẻ:

"Đây là quà xin lỗi, xin lỗi nhé."

Thật ra biểu cảm của Bùi Tịch vẫn không thể gọi là dịu dàng, nhưng so với Trịnh Vi Khởi giống Nhuận Thổ bắt chồn ăn dưa*, Ninh Ninh một giây ăn sống con nít và ông tổ làm màu Hạ Tri Châu, anh cũng miễn cương coi như một sinh vật hình người bình thường.

*Một chi tiết trong tác phẩm Cố hương

- Lỗ Tấn.

Có một câu nói thế nào nhỉ, tất cả đều nhờ đồng bọn hỗ trợ làm nền.

Trái tim đám con nít quỷ đã bị dọa nát, cấp thiết cần một nơi ký thác tâm lý. Bùi Tịch càng tỏ ra lạnh lùng, bọn nhỏ lại càng cảm thấy vị đại ca ca này rất bình tĩnh, rất đáng tin cậy, rất trung thực không ra vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!