Chương 40: (Vô Đề)

Họa Mị trông rất ghê gớm, nhưng thực chất chỉ là một con hổ giấy miệng cọp gan thỏ. Theo lời Hạ Tri Châu, nếu thứ này là Boss cuối tầng tháp Phù Đồ này, vậy hắn ta sẽ xử luôn cả tòa tháp Phù Đồ này tại chỗ.

Tạm thời loại trừ khả năng Hạ Tri Châu chém gió, xét thấy Họa Mị bị một cú của Bùi Tịch quật ngã, không chừng y thật sự là một tên lâu la.

Bằng không, nếu có nhiều đệ tử tinh anh Kim Đan, Nguyên Anh như vậy thua trong tay bộ xương khô này thì Huyền Hư Kiếm Phái nên lập tức đóng cửa, lăn xuống chân núi mãi nghệ để sống đi thôi.

Họa Mị bị Bùi Tịch bóp chặt cổ, không thể động đậy. Một nửa lớp da vẽ rơi xuống, lộ ra xương trắng âm u bên trong; nửa còn lại ướt đẫm, dính vào thân thể không ngừng run cầm cập của gã.

Gã không dám làm ra động tác gì khác người, chỉ có đôi mắt lộc cộc quay tới quay lui, làm Trần Lộ Bạch trong phòng sợ tới mức nhắm hết hai mắt, suýt chút nữa đã chết ngất.

Muốn cứu y?

Bộ xương mang nửa khuôn mặt Trần Diêu Quang run toàn thân:

"Có chết ta cũng không nói cho các ngươi!"

Lời dẫn chuyện đã nửa điên nửa khùng, không còn bình thường nữa. Nó thở dài, mở miệng cất cao giọng, từng chữ đều mạnh mẽ vang lên, đọc ra khí phách thấy chết không sờn, nghĩa khí ngút trời.

[Khi rơi vào tay ma đầu, nhìn những gương mặt dữ tợn đáng sợ trước mắt, Họa Mị đã biết bản thân đã không còn đường lui.

Nhưng cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng, gã vẫn phải dũng cảm quên mình vượt qua! Gã là một yêu quái trung thành với tín ngưỡng, dù bị nghiêm hình tra tấn cũng quyết không lộ ra nửa chữ tình báo!]

Trịnh Vi Khởi nghe thế thì lạnh lùng cười:

"Chết? Đương nhiên chúng ta sẽ không giết ngươi, mà chỉ khiến ngươi sống không bằng chết. Chỗ ta vẫn còn không ít cách tra tấn người, không biết ngươi ưng cái nào nhỉ?"

Đánh giá sơ sắc mặt Họa Mị, nàng ấy nói tiếp:

"Đừng nói mấy câu như tự sát gì đó với ta. Một bộ xương như các hạ, muốn cắn lưỡi hay tuyệt thực? Đảm bảo sau khi ở cùng chúng ta mấy ngày, ngươi có thể cảm nhận được cái gì gọi là"ngày ngày đều có bất ngờ.

Lời dẫn chuyện run bần bật: [Yêu nữ này sao có thể tàn nhẫn độc ác đến thế! Thật không phải người!]

Nó đã mò ra phương pháp rồi.

Nếu không muốn bị vả mặt, chỉ cần lấy lời thoại lúc nhân vật phản diện xuất hiện đưa cho đám người này, bảo đảm không thành vấn đề!

Ta, ta còn có thể… Giọng nói của Họa Mị đã hơi nức nở, uất ức:

"Ta còn có thể súc dương nhập phúc*, biến da thành kiếm, giết chết bản thân!"

*Súc dương nhập phúc: tên gọi dân gian của Hội chứng Koro, người mắc hội chứng này tin rằng cơ quan sinh dục của họ đang teo nhỏ hoặc co rút vào bên trong cơ thể.

Súc dương nhập phúc, ngay cả trong tà đạo cũng coi nó là bàng môn tà đạo, chính phái nghe thấy thì thường mặt đỏ tai hồng, xấu hổ nhiều hơn tò mò.

Ai ngờ Trịnh Vi Khởi lại lộ ra vẻ thương hại, ấp úng một lúc mới do dự nói:

"Cho phép ta nói thẳng, bị kim đâm một chút như thế, cũng không đến nỗi chết đâu nhỉ?"

Sắc mặt Họa Mị xám như tro tàn, tròng mắt lặn xuống phía dưới, nỗ lực nhìn vị trí bụng của mình.

Sao nàng ấy lại hiểu rõ như thế.

Quả thực còn hiểu rõ hơn cả yêu quái như gã.

Những lời này hoàn toàn đánh tan lớp phòng thủ tâm lý cuối cùng của bộ xương, và cả lòng tự trọng của giống đực. Tìm đường sống không phải điều đáng sợ nhất, muốn chết mà không được mới thực sự tuyệt vọng.

Sau khi tượng trưng mà trầm mặc một lát, Họa Mị bất lực mở miệng:

"Trần Diêu Quang bị ta giấu trong một sơn động sau núi."Đại thiếu gia Trần gia cuối cùng cũng được đưa về nhà an toàn. Khi mọi người tìm thấy y, y đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, xem ra đã bị hút đi không ít dương khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!