Chương 4: (Vô Đề)

Trong nháy mắt khi kiếm quyết và đinh Nhiếp Hồn chạm vào nhau, độ cong trên khóe miệng Ninh Ninh vẫn đọng lại bên môi.

Quả thực nàng không ngờ luồng kiếm khí cong queo của mình run rủi thế nào đâm vào đinh độc của Trần Chiêu. Hai cái một âm một dương triệt tiêu nhau, còn đồng thời tan đi trong vô hình.

Cái trò đá bóng phản lưới nhà quậy đến nước này rồi mà hệ thống trong đầu nàng vẫn không ừ hử tiếng nào.

Trước đó nàng nhận nhầm người khác thành Bùi Tịch cũng vậy. Hệt như nó chỉ cần đốc thúc Ninh Ninh thực hiện, còn nàng làm ra sao thì đếch liên quan gì tới nó hết.

Giống hệt bản thân Ninh Ninh lúc nàng đang cố gắng hoàn thiện bài tập hè về nhà. Nàng chỉ cần viết đầy chỗ trống thôi, chả cần quan tâm xem đáp án đúng hay sai thế nào, miễn làm xong là được.

Trần Chiêu thấy đinh Nhiếp Hồn không có tác dụng thì trong lòng càng khủng hoảng hơn.

Luồng kiếm khí kia vừa nhanh vừa chính xác, đánh thẳng vào đinh Nhiếp Hồn. Để tạo ra kiểu va chạm chớp nhoáng thế kia, tất nhiên người ra tay phải có thực lực cao siêu.

Một là thực lực của Bùi Tịch sâu không lường được, hai là có cao nhân đang âm thầm giúp đỡ hắn. Bất kể dạng nào đều là bất lợi cực lớn với gã.

Hôm qua nghe nói đệ tử Ninh Ninh của Thiên Tiện Tử thua dưới tay một đệ tử ngoại môn, trong lòng gã đã khinh thường vô số lần, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm hôm nay sẽ tiêu diệt thanh thế của tên tiểu tử kia trong trận thi đấu hôm nay, chẳng ngờ…

Trần Chiêu nghiêm mặt lại, xương ngón tay cầm trên chuôi kiếm hơi trắng bệch.

Đã vậy thì đừng trách gã tung chiêu hiểm!

Theo đó thanh kiếm khổng lồ dựng lên, tạo ra cuồng phong dữ dội. Bóng kiếm màu vàng sẫm giao nhau với ánh mặt trời phía xa, rồi chỉ trong tích tắc, thanh niên to lớn đã lao tới tấn công phía Bùi Tịch.

Thiếu niên mặc đồ đen đang tập trung chờ, thấp thoáng giữa hàng mày là sát khí mờ nhạt.

Ninh Ninh khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn màn tranh đấu ngày càng khốc liệt trên đài. Người ngoài nghề hóng náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức. Thân là người trong nghề Ninh Ninh cảm thán từ tận đáy lòng:

Nam chính đẹp trai ghê.

Thật ra Bùi Tịch trông không hề giống một nam chính hệ chính phái. Tính cách và hành động của hắn càng lệch lạc hơn.

Hắn lớn lên trong sự ghét bỏ của mẹ, còn thường xuyên bị đánh đập như điên khi bị mẹ coi là thế thân cho người cha phụ lòng. Đương nhiên hắn không lớn lên thành kiểu thanh niên xã hội chủ nghĩa mới, mà ngược lại tính cách lập dị quái gở.

Chẳng những hắn cực kì bài xích việc tiếp xúc với người khác mà còn đi kèm vô số thuộc tính không thể ngờ khác như độc miệng, tàn nhẫn, lòng dạ nham hiểm,... Hắn giống phản diện hơn cả phản diện, khiến phản diện hết cả đường để đi.

Vậy nên độ nổi của cuốn tiểu thuyết này…

Nói một cách mềm mỏng thì thật sự không quá cao. Khó mà hiểu được tác giả chiến đấu hăng hái một mình thế nào mới có thể viết liền mạch lưu loát cả đám chữ thế này.

Quay lại phía Bùi Tịch.

Hắn sở hữu một khuôn mặt đẹp tới mức giật mình, đôi mắt phượng nhếch lên ẩn chứa vài phần quyến rũ, rồi lại tiêu tan hơn phân nửa bởi vẻ tàn nhẫn đậm đặc khó mà xóa nhòa trong mắt hắn.

Khí chất ác độc khát máu giao nhau với vẻ quyến rũ hòa quyện liền mạch, nhẹ chồng lên nhau. Nốt ruồi đỏ thẫm dưới mắt hắn là thứ tuyệt diệu hơn cả, hệt như một chấm chu sa, hoặc như một giọt máu đọng, kết hợp với đôi môi mỏng nhợt nhạt mím vào.

So sánh ra, ngoại hình của hắn khiến người ta còn khó rời mắt hơn non sông thủy mặc phía sau.

Chưa kể bộ trang phục đen còn tôn lên vóc dáng cao ngất của chàng thiếu niên. Những nơi bị kiếm khí cứa rách tạo vết thương để lộ làn da trắng bất thường và màu máu đỏ tươi bên trong…

Bảo sao có nhiều nhân vật phụ thích hắn tới vậy.

Giờ đây cuộc chiến đã sắp kết thúc, cả hai bên đều chồng chất đầy vết thương.

Không giống Trần Chiêu là đệ tử thân truyền, Bùi Tịch thân là đệ tử ngoại môn nên chỉ có thể luyện tập kiếm pháp cơ bản của giáo phái trên Kiếm Đường. Hắn dựa vào những chiêu thức mà ai ai cũng biết để mạnh mẽ chiếm thế thượng phong trong trận đấu này.

Không có sư phụ dạy dỗ, phải tự mày mò không biết bao nhiêu ngày; chẳng có kiếm chiêu cố định mà chỉ quan sát tình hình, hành động cẩn thận từng bước. Không bảo thủ tuân theo thủ pháp kiếm thế mà hoàn toàn hành động theo suy nghĩ trong lòng.

Đây là sự chênh lệch cực lớn về thiên phú, Trần Chiêu hoàn toàn thua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!