Chương 38: (Vô Đề)

E rằng Trần Diêu Quang làm thế nào cũng không đoán được rằng, vào một ngày nào đó, trong phút giây lơ đãng, bản thân sẽ chịu nổi nhục dưới háng người khác trước mặt công chúng với phương thức hoàn toàn bất ngờ này.

Tuổi còn trẻ mà y đã phải chịu đựng quá nhiều, quá nhiều.

Ninh Ninh và Hạ Tri Châu trong phòng nhìn nhau từ xa, sau đó nàng lễ phép hỏi Trần đại thiếu gia:

"Trần công tử, huynh còn cần chúng ta từng người lặp lại hành động vừa rồi hay không?"

Trần Diêu Quang: …

Các ngươi biến đi!

Cần lặp lại một lần hay không, trong lòng các người không biết sao!

Nhưng dù sao y cũng là một người có học ôn tồn lễ độ nên cố gắng nuốt xuống cục tức trong họng, nở một nụ cười cứng đờ: Không cần.

Sau đó y chủ động nghiêng người sang một bên, nhường ra lối đi vào phòng. Ánh mắt y lướt qua bọn họ và dừng lại trên thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ.

Hay lắm, bên hông bọn người này đều giắt kiếm.

Hóa ra đây là kiếm tu trong truyền thuyết, quả nhiên không giống người phàm, danh bất hư truyền.

Ninh Ninh nói cảm ơn rồi chậm rãi bước vào căn phòng nồng nặc mùi thuốc.

Dưới thời tiết mưa bụi mù mịt thế này, trong phòng lại không đốt đèn nên khó tránh trông hơi tối tăm. Sương mù xuyên qua cửa bay vào phòng bị bao quanh bởi làn khói trắng tràn ra từ lư hương. Khí lạnh dày đặc, không khí tĩnh lặng, bóng tối lặng lẽ lan rộng, cảm giác hư ảo như một giấc mơ.

Chiếc giường gỗ chạm khắc được bao trùm trong bóng đêm sâu thẳm, bóng trúc ngoài cửa sổ mờ mờ, thỉnh thoảng có vài tia sáng yếu ớt lọt qua khe hở và chiếu sáng cảnh tượng trên giường.

Nàng nhìn thấy một người phụ nữ với sắc mặt tái nhợt.

Mới đầu nàng chỉ thấy được một gương mặt nghiêng ở xa xa. Trong căn phòng âm u không có ánh sáng, làn da trắng nõn của nàng ấy tựa như thuộc về một viên ngọc.

Bóng đêm thay nàng ấy phác họa mái tóc dài như mây khói đang được xõa tung cùng chiếc mũi thẳng nho nhỏ và bờ môi mỏng manh như trang giấy. Dù là Ninh Ninh cũng không khỏi động lòng, âm thầm khen một tiếng mỹ nhân.

Tiếc thay, sắc mặt của mỹ nhân cũng tiều tụy hệt như trượng phu nàng ấy. Điểm khác với Trần Diêu Quang chính là, mặt Trần gia thiếu phu nhân đỏ ửng vì sốt cao, như thể ai đó lặng lẽ trộm đi ráng chiều hoàng hôn, nhuộm nó lên trán và khuôn mặt nàng ấy.

Trần Lộ Bạch đã nói với bọn họ, thiếu phu nhân tên là Triệu Vân Lạc, đúng là người cũng như tên.

Nhận ra có người vào phòng, Triệu Vân Lạc mệt mỏi mở mắt, hơi nghiêng đầu từ trên gối sang.

Hai mắt nàng ấy đầy đau đớn và rã rời, không có chút sức sống nào, cứ như đó chỉ là hai viên pha lê màu đen được tùy tiện ghép lại đặt lên mặt.

Nhìn thấy người lạ bất ngờ vào phòng, nàng ấy ho nhẹ một tiếng, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì:

"Chư vị đến đây để hàng yêu à?"

Triệu Vân Lạc tỏ ra ôn hòa lễ phép, Hạ Tri Châu cũng thay đổi dáng vẻ la cà phất phơ lúc nãy, hắn ta hơi mất tự nhiên mà cười:

"Phu nhân hiểu lầm rồi. Chỉ là nghe nói trong phủ hay xảy ra chuyện lạ, chúng ta muốn đến tra xét một phen, xem xem có điều gì bất thường không."

"Điều bất thường ở Trần phủ, còn không phải là ta sao?"

Nào ngờ nàng ấy không hề tức giận, chỉ hơi ủ rũ cụp mắt:

"Công tử không cần giấu giếm, lòng ta hiểu rõ."

"Việc này chưa thể kết luận, chúng ta vẫn chưa nhận định thiếu phu nhân là yêu vật đó."

Ninh Ninh vội vàng tiến lên giảng hòa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!