*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hơn nửa tháng kể từ trận chiến ở Già Lan Thành và Huyền Diệp.
Dưới sự hỗ trợ của chư vị Trưởng lão, tất cả hồ nước trên Già Lan Thành đều biến mất, Yêu tộc trong thành cũng dần tỉnh lại. Chỉ cần một khoảng thời gian thích nghi, họ sẽ có thể chậm rãi hòa nhập với giới Tu Tiên hiện giờ.
Bùi Tịch và sư tỷ bị thương nặng nhất, sau khi trải qua một khoảng thời gian tu dưỡng, bọn họ cuối cùng cũng có thể đi lại tự nhiên.
Hôm qua, Ninh Ninh luyện kiếm suốt một ngày, sáng sớm vừa mới ra khỏi cửa viện, nàng lập tức nghe thấy một âm thanh hùng hổ gần đó.
Âm thanh này rõ ràng là giọng nữ êm tai, nhưng lại nghe ra ngữ khí thấy chết không sờn, tựa như sấm sét giữa mặt đất, tiếng vượn kêu không dứt.
"Can Chi Tạo Hoá Linh Tập Trung Ương cái đầu mi!
Âm Dương Ngũ Hành Chu Thiên Tại Ác, Nhật Tinh Nguyệt Hoa Thôn Nhập Đan Xá A Cam Lâm Nương! Tham Thủ Thiên Căn, Chân Tức Sinh Xuân. Huyền Hoàng Hỗn Hợp, Biến Thể Canh Tân. Cân Cốt Bì Nhục, Lai Phục Nhĩ Ma Đích Can Khôn Chuỳ bang bang phục mẹ mi này!
Aaaa! Chết mẹ mi đi!"
Từng chữ vang lên nhịp nhàng, có ngắt nghỉ giữa mỗi từ.
Rõ ràng là đọc thuộc mà lại nghe như rap, cứ như một giây sau nàng ấy có thể lập tức sửa sang lại và ra mắt công chúng tại chỗ, nghệ danh thì gọi là Rapper Hoa Hồng Vang Dội.
Lúc này Ninh Ninh mới nhớ ra, đại sư tỷ nhiều năm chưa tốt nghiệp Học Cung sắp chào đón kỳ thi cuối kỳ mỗi năm một lần.
Nếu nàng ấy lại không đỗ thì phải tiếp tục chịu tra tấn thêm một năm trời.
… Nhưng kiểu đọc một câu, chửi mẹ nó một câu này cũng quá ba chấm! Sư tỷ bình tĩnh đi!
Ninh Ninh lo lắng mà lần theo âm thanh, quả nhiên thấy được Trịnh Vi Khởi bên vách núi.
Nàng ấy vẫn mặc nam trang, tóc đen buộc cao, ngũ quan thanh tú được ánh nắng chiếu rọi, nhìn thoáng qua sẽ nghĩ đây là một mỹ nhân nhẹ nhàng. Tiếc rằng biểu cảm nàng ấy dữ tợn cực kỳ, hơn nữa miệng không ngừng rít gào, biến tiếng đọc thuộc thành tiếng giết heo.
Cảm nhận được ai đó đến gần, Trịnh Vi Khởi dừng lại, hơi ngẩng đầu lên. Thấy người đến là Ninh Ninh, nàng ấy nở một nụ cười tươi tắn: Tiểu sư muội!
Sư tỷ.
Đoạn đọc sách buổi sáng của nàng ấy vừa nãy vẫn còn quanh quẩn bên tai, Ninh Ninh có chút hoang mang:
"Không phải sư tôn đã hạ cấm chú, không cho tỷ nói bậy sao?"
"Muội không hiểu rồi."
Trịnh Vi Khởi nở một nụ cười thần bí, nhảy xuống từ tảng đá khổng lồ trên đỉnh vách đá, làm lay động làn gió mát xung quanh:
"Còn nhớ nội dung cấm chú đó không?"
Chuyện này đương nhiên Ninh Ninh không quên.
Cuộc khẩu chiến của đại sư tỷ và thiếu thành chủ ở Già Lan Thành kia có thể nói là có một không hai, hiện giờ nó vẫn nằm trong Top 3
"Bảng xếp hạng những khoảnh khắc kinh điển của giới Tu Tiên" trong lòng Ninh Ninh.
Mà nội dung cấm chú kia chính là, chỉ cần thô lỗ nói bậy, thì sẽ phải làm điều bản thân chống đối nhất hiện tại. Bây giờ nàng ấy kích mở chú lệnh khi học thuộc…
Thì ra là thế!
Ninh Ninh bỗng hiểu ra, nàng trợn to mắt. Ánh mắt nhìn về phía Trịnh Vi Khởi của nàng trở nên sùng bái.
Đại sư tỷ không hổ là đại sư tỷ, chuyện nàng ấy không muốn làm nhất hiện tại chắc chắn chính là học thuộc, một khi lợi dụng cấm chú Thiên Tiện Tử lập cho nàng…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!