Trong đại sảnh đón khách của phủ Thành chủ, bầu không khí có vài phần ngượng ngùng.
Hôm qua Trịnh Vi Khởi bị câu chú lệnh biến thành tổng tài bá đạo trong nháy mắt, chẳng ai ngờ nàng ấy lại ép cho Giang Tứ với thuộc tính tổng tài bá đạo hàng nguyên chất phải nghẹn lời, bất đắc dĩ rơi xuống thế bất lợi, trở thành một bông hoa trắng nhỏ bé yếu ớt bất lực.
Sau khi Hạ Tri Châu dẫn đại phu tới chỗ hai người họ, không ngờ chú lệnh của Trịnh Vi Khởi vẫn chưa hết tác dụng. Nàng ấy túm chặt tay đại phu, nhướng mày cười lạnh nói:
"Ta cho phép ngươi chạm vào hắn chưa, hả? Ngươi muốn tự chặt cái tay này ra hay để ta làm?"
Đại phu kinh hãi im lặng một lát, sau đó kề tai hắn ta hỏi nhỏ:
"Nàng ấy… bệnh lâu chưa?"
Cuối cùng, cảnh tượng Trịnh Vi Khởi bị trói gô nâng đi đã đặt dấu chấm hết cho trò hề này.
Sau khi tỉnh táo lại, nàng ấy thề rằng mình sẽ không bao giờ gặp Giang Tứ nữa. Chẳng ngờ hôm nay Chưởng môn, Thiên Tiện Tử và Chân Tiêu kiếm tôn cùng lúc tới đây.
Dù nàng ấy không tình nguyện tới đâu đi nữa cũng không thể không tới sảnh đón khách gặp họ.
"Lần này nhờ có mấy vị thiếu hiệp mà Già Lan Thành mới thoát khỏi nguy nan."
Bỏ qua những lời nói hạ thấp trí tuệ sang một bên, Giang Tứ vẫn rất đàng hoàng khi bàn đến công chuyện.
Hắn ta mặc một bộ đồ đen rộng rãi tôn lên khí chất điềm tĩnh lãnh đạm trên người mình, khoác nhẹ áo lông, ngọc thụ quỳnh chi, giọng nói cũng êm như rượu, kèm theo chút kiêu ngạo chỉ có ở con cháu thế gia:
"Giang mỗ vô cùng cảm kích."
Chưởng môn Kỷ Vân Khai vẫn duy trì hình dạng trẻ con cười nhẹ. Bởi vì chiều cao hạn chế, ông ấy đành nằm nhoài lên bàn vươn tay về trước, cố gắng với lấy ấm trà:
"Thiếu Thành chủ không cần nói cảm ơn. Hàng yêu trừ ma là bổn phận của đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái, chưa kể chuyện liên quan tới Ma quân có tầm quan trọng rất lớn, không thể xem nhẹ."
Chân Tiêu ngồi bên cạnh ông ấy liếc nhìn một cái, bình tĩnh đẩy ấm trà tới gần Kỷ Vân Khai hơn: "Đúng vậy. Thiếu Thành chủ có điều không biết, sau cuộc đại chiến tiên ma, tuy rằng Ma tộc tổn thất nặng nề, mai danh ẩn tích, nhưng vẫn có dư nghiệt mưu toan ngóc đầu trở lại, khiến cho sinh linh lầm than.
Gần đây ma khí đã xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau, nếu thả cho Huyền Diệp chạy thoát, sợ rằng lại khuấy đảo một trận gió tanh mưa máu.Già Lan chững lại 300 năm, Yêu tộc trong thành giống như ếch ngồi đáy giếng.
"Giang Tứ than thở nói:"Nếu vậy chắc sau đại chiến tiên ma, bên chính đạo cũng tổn thất nặng nề.
"Trịnh Vi Khởi lặng lẽ lẩm bẩm:"Tự ngươi cũng biết mình là đồ cổ à?
"Nàng ấy cố tình hạ thấp âm lượng nhưng vẫn bị Giang Tứ liếc một cái. Đại sư tỷ Huyền Hư Kiếm Phái chưa bao giờ chịu thua kém ai, thế là trừng mắt to hơn, hung dữ nhìn lại"Có thể nói như vậy.
"Hiếm khi Thiên Tiện Tử thu lại nụ cười, ông ấy uống một hớp trà:"Ba vị đại năng trước đây của kiếm đạo, giờ Kỷ Chưởng môn biến thành bộ dáng này; Ôn Hạc Miên mất sạch tu vi, tránh trong u cốc không muốn ra ngoài; về phần vị kia của Vạn Kiếm Tông… đã tan biến hoàn toàn, ngay cả thi thể cũng không còn sót lại.Được rồi, được rồi, hôm nay nhóm đệ tử nhỏ vất vả lập công lớn, sao đám đồ cổ chúng ta cứ ngồi đây sầu não ủ ê chứ?
"Kỷ Vân Khai cười rạng rỡ, tuy giọng nói non nớt như trẻ con nhưng từng câu từng chữ đều chứa áp lực không thể chối cãi:"Ta nghe nói Bùi Tịch đánh Ma quân bị thương nặng, không biết tình trạng của thằng bé sao rồi?
"Ninh Ninh nhẹ giọng trả lời:"Đã tỉnh lại, đang chữa trị ở y quán.Chiến thắng lớn lần này không thể không nhắc tới công lao của Mạnh Khanh Trưởng lão.
"Thiên Tiện Tử kính ly trà về phía ông lão tóc bạc trắng ngồi ngay bên cạnh:"Ngài nằm gai nếm mật ẩn nấp bên người Huyền Diệp nhiều năm, dốc sức cứu lại Già Lan Thành trong tình cảnh nguy nan, tại hạ thực sự bội phục.
"Mạnh Khanh lắc đầu đáp:"Nhiều thế hệ Mạnh gia đều trung thành với Già Lan Thành, ta không thể hổ thẹn với liệt tổ liệt tông được.
Ít nhiều nhờ kế hoạch của Thiếu Thành chủ mới không khiến Già Lan Thành bị hủy hoại trong tay ma tu."
Giọng điệu ông ấy khiêm tốn, không có bất kì dao động nào. Mạnh Giai Kỳ ngồi cạnh Mạnh Khanh lại thấy chóp mũi đau xót, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Ẩn núp bên người Huyền Diệp không chỉ đồng nghĩa với việc bất kì lúc nào cũng bị tên Ma quân vui giận thất thường kia cướp lấy tính mạng, mà còn bị toàn thể Yêu tộc trong thành bài xích và ghê tởm.
Trước đó nàng ta tưởng cha mình phản bội Già Lan, tức giận tới mức chửi ầm lên, nói thẳng sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con, mà nay nghĩ đến, chỉ cảm thấy như bừng tỉnh giấc mộng.
Trong kế hoạch kéo dài hơn 300 năm này, mọi người đều đã hi sinh rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!