Bùi Tịch mơ thấy ác mộng.
Trong giấc mộng, hắn quay lại ngôi nhà mình từng sinh sống, ở trong căn hầm nơi hắn đã sống suốt quãng đời tuổi thơ.
Căn hầm đó chật chội không thấy ánh mặt trời.
Mẹ hắn rất ghét khi nhìn thấy hắn, cứ lần nào bà ta bực tức lên là nhốt hắn vào căn phòng nhỏ ấy. Khi Bùi Tịch ở một mình trong đó, dường như toàn bộ thế giới của hắn chỉ có bóng tối dày đặc.
Thật ra với hắn mà nói, căn hầm là một lối thoát cực kì may mắn. Nơi đó chỉ có một mình hắn, hắn không phải hứng chịu những lần đánh chửi và trách phạt vô lý của mẹ. Chỉ cần hắn cuộn tròn vào một góc nhắm mắt lại là có thể mơ màng ngủ một giấc, qua đó vượt qua quãng thời gian yên bình tĩnh lặng.
Lúc này đây, hắn lại tới căn hầm lần nữa.
Xung quanh vẫn tối tăm không nhìn thấy gì, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Bóng tối và khí lạnh đan nhau thành một chiếc tơ nhện giăng khắp nơi, âm thầm bao phủ hắn, mang đến cảm giác áp bức ngột ngạt.
Bỗng nhiên lối vào tầng hầm bị đẩy ra, Bùi Tịch nhìn thấy người mẹ đã khuất từ lâu của mình.
Người phụ nữ vẫn giữ nguyên vẻ ngoài y như lúc bà ta chết đi. Khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng một thời nay hoàn toàn thay đổi tới mức không thể nhận ra.
Gương mặt bà ta chuyển từ màu đỏ nhạt sang màu nâu quái dị, đôi đồng tử hếch lên cao khiến hốc mắt gần như trống không; chỉ có thể thấy tròng trắng giăng đầy những tơ máu đỏ, hệt như vết máu thấm vào.
Cơ thể bà ta xoắn thành một tư thế cực kì bất thường, dường như từng khớp xương đều bị đánh gãy rồi lắp lại. Mỗi bước bà ta tiến gần về phía hắn đều làm xương cốt vang lên tiếng rộp rộp va chạm với nhau.
"Thằng con hoang nhà mày! Quái vật!"
Giọng nói của người phụ nữ liên tục vang vọng trong đầu hắn. Nó giống tiếng chuông dài trong đêm lạnh giá khiến người ta nghe thấy mà ớn lạnh toàn thân.
Sự căm hận và bài xích trên gương mặt bà ta ngày càng rõ hơn, giọng nói cũng sắc nhọn thêm, tựa như cầm trường đao cắt xuyên qua màng nhĩ:
"Ở cạnh mày chưa từng có chuyện tốt nào hết, sớm hay muộn mày cũng liên lụy đến tất cả mọi người. Đồ sao chổi, sao mày không chết đi?!"
Hắn bỗng giật mình.
Tiếp đó hắn thở hổn hển mở bừng hai mắt ra.
Mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn đều chằng chịt các vết thương đau đớn tê dại. Vết bị Huyền Diệp gây ra phía trước cứ như có lửa bốc cháy hừng hực. Dù hắn quen với đau đớn rồi mà vẫn không kìm được mà cau mày theo bản năng.
Đầu hắn đau tới mức ong lên.
Cuối cùng ma khí và kiếm khí trong cơ thể cũng bình ổn lại. Tuy nhiên cơn đau vẫn tồn tại trong người hắn, hệt như có ngàn vạn con côn trùng nhỏ đang cắn xé cốt tủy.
Vượt cấp giết người ở Tu Tiên Giới không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng không thể khinh thường sự chênh lệch giữa Kim Đan viên mãn và Nguyên Anh đại thành, chưa kể Huyền Diệp còn từng là cao thủ Hóa Thần kỳ. Nếu muốn đánh bại gã nhất định phải liều mạng.
Khác với đám người Ninh Ninh, Bùi Tịch đã sớm quen với việc lăn lê chiến đấu giữa lằn ranh sống và chết, vậy nên hắn chưa bao giờ sợ cái chết. Chỉ cần có thể giết địch, hắn tình nguyện đánh cược hết cả tính mạng mình vào trong đó.
Huống chi cái mạng này của hắn không có vướng bận nào trên người, cũng không đáng giá. Dù chết thật cũng chẳng ai chịu thiệt gì.
Sắc mặt người thiếu niên tái nhợt, hắn nâng mắt đánh giá tình hình xung quanh.
Hắn rơi rơi vào hôn mê sau khi đánh một trận với Huyền Diệp, có lẽ lúc này đã được đưa vào y quán chữa thương.
Mùi hương dược thảo quanh quẩn trên chóp mũi hắn.
Vì đang nằm thẳng trên giường, Bùi Tịch mở mắt ra là thấy xà nhà màu nâu thẫm. Sau đó nghiêng đầu một chút…
Có người ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh giường hắn.
Bùi Tịch chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ nhìn thấy ai đó ở bên khi tỉnh dậy.
Bất kể là lúc người đầy vết thương khi còn nhỏ, sau đó vừa đói vừa lạnh bất tỉnh nhân sự; hay sau này bị thương nặng trong chiến đấu rồi hôn mê. Từ trước tới nay hắn đều nghiến răng chịu đựng đau khổ một mình, đợi khi tỉnh dậy cũng tự đi tìm thảo dược để chữa lành vết thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!