Trong lòng Huyền Diệp nhận ra chuyện không ổn. Gã che thật chặt vết thương bị Bùi Tịch đâm vào.
"Muốn phá thành này ư?"
Không biết từ đâu vang lên giọng nam xa lạ, lạnh lùng như gió mùa đông băng giá, kèm theo phần cười lạnh khinh miệt, thoáng cái phá vỡ tình thế căng thẳng:
"Thành của ta, ngươi còn không nhúc nhích được đâu."
Mạnh Giai Kỳ mở to hai mắt khi nghe thấy giọng nói. Nàng ta nhìn về phía âm thanh, bất giác phát ra tiếng khàn khàn trong cổ họng:
"Thiếu… Thiếu Thành chủ?"
Ninh Ninh canh giữ bên người Bùi Tịch, cố sức ngẩng đầu lên.
Từ con đường mòn ở sâu trong bóng cây, một dáng người cao gầy từ từ bước ra.
Người đó mặc trường bào đen tuyền thêu hoa văn màu vàng sậm, hệt như hòa làm một với màn đêm xung quanh. Đợi khi ánh sáng từ đèn Trường Minh chiếu rõ gương mặt y, thứ lọt vào mắt nàng đầu tiên là vệt đỏ sậm nơi đuôi mắt người thanh niên.
Đây là ấn kí đặc trưng sinh ra đã có của Phượng tộc.
Giang Tứ thật sự không khác gì diện mạo Huyền Diệp giả trang lúc trước, nhưng khí chất lại cách biệt hoàn toàn.
Đối lập với sự tà ác và sát khí bao phủ quanh người của ma tu, Thiếu Thành chủ tiếng tăm lẫy lừng của Già Lan Thành quỳnh chi ngọc thụ*, ánh mắt bình đạm không thể hiện quá rõ sự vui giận, chỉ có đôi mắt phượng sâu và hẹp ẩn chứa nhuệ khí mạnh như vũ bão, trong khoảnh khắc phá tan chiều hôm.
*Quỳnh chi ngọc thụ:
Ẩn dụ cho người có nhân cách cao quý.
Giang Tứ…
Huyền Diệp ngẩn ra, ngay sau đó bật cười ha ha:
"Ta tưởng ngươi chết không có chỗ chôn, thì ra là biến thành con rùa đen rụt đầu trốn đi! Sao thế? Tên Mạnh Khanh kia cùng một giuộc với ngươi à? Ngươi thuyết phục ông ta nhập bọn kiểu gì vậy?"
Giang Tứ đáp lại gã bằng một nụ cười nhạt, giọng điệu chẳng có bao nhiêu cảm xúc:
"Làm gì có cái gọi là"thuyết phục
"ở đây. Ngay từ đầu Mạnh thúc đã là người của ta."
Cuối cùng nụ cười của Huyền Diệp cũng hơi cứng lại, tiếng cười im bặt.
Ngay từ đầu?
Gã thốt ra mấy chữ này từ cổ họng, lệ khí nơi đáy mắt càng đậm hơn.
Nếu Mạnh Khanh chưa bao giờ bị gã dụ dỗ, vậy chứng tỏ 300 năm trước trên cửa thành, Giang Tứ biết rõ mình sẽ bị Trưởng lão phản bội.
Nói cách khác, rất có thể hắn ta đã chuẩn bị tốt việc đồng quy vu tận với bọn họ.
Một ý nghĩ nổi lên trong lòng khiến Huyền Diệp khó mà kìm được cơn giận.
Theo lý, Giang Tứ còn hao hụt một lượng linh lực khổng lồ hơn gã, dù không chết cũng tuyệt đối không thể tỉnh lại trước gã được.
Từ lúc tỉnh lại gã vẫn dốc hết tâm sức tìm kiếm thân thể của Giang Tứ, cuối cùng tìm thấy bộ xương trắng của hắn ta trong một góc nên mới cho rằng đối phương đã ngã xuống trong trận chiến ác liệt từ trăm năm trước.
Nhưng nếu Giang Tứ đoán được trước tất cả mọi chuyện, bao gồm việc Trưởng lão phản bội, Già Lan sụp đổ, thậm chí ý thức của mọi người rơi vào hôn mê sau khi va chạm…
Vậy có phải hắn ta cũng chuẩn bị trước, giao cho người khác giấu kín hắn ta ở nơi nào đó an toàn trong lúc hắn ta ngủ say, chờ cơ hội tỉnh dậy hay không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!