Chương 32: (Vô Đề)

Hàn quang run sợ, cộng thêm áp lực nặng nề của ma tu Hóa Thần kỳ đánh úp lại. Ninh Ninh sững sờ trước đôi mắt đột nhiên mở ra kia. Khi nhận ra có điều không thích hợp, nàng đã không né tránh được.

Luồng kiếm quang di chuyển không dấu vết, nhanh như điện, chỉ trong thoáng cái đã ngưng kết thành hình, hướng thẳng vào ngực nàng.

Bỗng nhiên cánh tay trái Ninh Ninh bị người ta kéo mạnh, cả người nàng mất tự chủ ngã sang bên cạnh. Trong tia chớp, kiếm quang lướt qua bả vai nàng.

Sức lực của người kia rất lớn, trong lúc hoảng hốt không đứng vững, nàng lao thẳng vào lồ ng ngực hắn. Ập vào trước mặt nàng là hương thơm cỏ cây tươi mát giống hệt trên người mình.

Cả người Bùi Tịch cứng đờ một cách rõ ràng.

Hắn nhanh chóng buông tay nàng ta, lúc mở miệng nói chuyện, Ninh Ninh có thể cảm nhận độ phập phồng trên lồ ng ngực hắn … Thất lễ rồi.

Ninh Ninh lùi về sau một bước nói cảm ơn, nghe thấy Mạnh Giai Kỳ cách đó không xa ngẩn ngơ lên tiếng: Thiếu Thành chủ?

Nàng ta tạm dừng một chút, ý thức được có điều không đúng, thế là thanh âm đột nhiên nâng cao lên:

"Không đúng, ngươi không phải Thiếu Thành chủ… Ngươi là ai?"

"Chưa đoán ra thân phận của ta sao?"

Huyền Diệp uể oải ngồi dậy, trong mắt mang đầy ý cười nghiền ngẫm. Gã nâng tay lên áp bên tai, dùng sức kéo ra một tấm da mặt người:

"Ta vốn định giả vờ một thời gian, không ngờ bị người ta nhìn thấu… Ừm, có vẻ ngươi không thông minh bằng cô gái kiếm tu kia."

Gương mặt người bị bóc đi, Ma quân oai phong một cõi mấy trăm năm trước cuối cùng lộ ra gương mặt thật của mình.

Dường như đã lâu lắm gã không nhìn thấy ánh mặt trời, màu da trắng tới mức quái dị, tưởng như toàn thân đều không có mạch máu mà chỉ được bao phủ bởi một lớp da mỏng màu trắng được làm bằng giấy.

Trong ánh mắt gã hiện lên vẻ ngang ngược tàn nhẫn không chút kiềm chế, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng ớn lạnh.

Thoáng cái Tần Xuyên tức giận:

"Thiếu Thành chủ của chúng ta đâu? Ngươi nằm trên giường vậy… Thiếu Thành chủ đâu rồi?"

Huyền Diệp nhướng mày, tựa như nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ vui vẻ, không nhịn được bật cười ha ha. Gã vừa cười vừa móc một thứ gì đó từ trong ngực ra, ném nó trên đất không thương tiếc.

Mạnh Giai Kỳ và Tần Xuyên vừa nhìn xong đã thấy da đầu tê dại.

Đó là một tấm thẻ màu xanh trong như pha lê, bên trên được viết ba chữ to Thành Chủ Lệnh bằng chữ cổ Già Lan.

Lệnh bài này không thể làm giả được, đáng lẽ nên xuất hiện trên người Thiếu Thành chủ Giang Tứ thật sự, hiện giờ bị Huyền Diệp quăng ra đây.

"Các ngươi hỏi Giang Tứ ư? Chết từ lâu rồi."

Gã cười tới mức cong đuôi mắt, con mắt đỏ tươi lóe ra ánh sáng sung sướng:

"Già Lan Thành ngủ say bao lâu rồi? Suốt hơn ba trăm năm đó! Các ngươi không biết khi ta tìm thấy Giang Tứ thì y đã biến thành một khung xương trơ trọi, đến quần áo cũng mục nát, chỉ còn lại chiếc lệnh bài này."

Dứt lời gã không kìm được thở dài:

"Đáng thương, đáng thương! Các bậc cha chú mà y tin tưởng đều quay lưng phản bội hết, ngay cả người trong tộc cũng không thoát khỏi số mệnh bị ta tiêu diệt. Các ngươi nói xem Giang Tứ bất chấp hy sinh tính mạng mình để đổi lấy điều gì?"

Mạnh Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi: Tên khốn nhà ngươi!

"Ngươi là con gái Mạnh Trưởng lão nhỉ? Ông ta từng nhắc tới ngươi trước mặt ta."

Không ngờ Huyền Diệp không tức mà còn cười, trong giọng nói kèm theo phần kiêu ngạo:

"Nghe nói tính cách ngươi cứng đầu, chưa bao giờ nghe lời ông ta, giờ quả đúng là như vậy. Ông ta từng nói, nghiệt nữ đã không còn tác dụng, ta muốn xử lý ra sao cũng được. Quả là cha hiền con hiếu, tình nghĩa sâu đậm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!