Nghe thấy cửa phòng nàng mở ra tiếng kẽo kẹt, Bùi Tịch ngừng động tác, cụp mắt xoay người đi.
Rất ít khi Ninh Ninh tiếp xúc riêng với Bùi Tịch.
Giữa bọn họ luôn có một tấm màng trong suốt, hai bên lịch sự nhưng có chút xa lạ với nhau.
Vốn dĩ nàng ủng hộ việc tu dưỡng bản thân của một nữ phụ độc ác nên luôn cố tình giữ khoảng cách với nam chính.
Nhưng giờ bị hệ thống lừa gạt mấy vố nghiêm trọng…
Bản thân nguyên tác đã dị dạng bẩm sinh, sau đó phát triển méo mó bất thường, dường như chẳng có lý do gì để ý tới nàng.
Nàng đang tính mở miệng, không ngờ Bùi Tịch lên tiếng trước: Sư tỷ.
Ninh Ninh mỉm cười, trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền quả lê:
"Đã trễ thế này mà ngươi vẫn luyện kiếm hả?"
Bùi Tịch: Ừ.
Sau khi nói xong, hắn không biết phải tiếp chuyện thế nào.
Khi còn nhỏ, hắn bị mẹ nhốt trong hầm nhà suốt cả ngày, gần như cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Sau đó lớn lên, hắn gia nhập Huyền Hư Phái, bởi vì huyết thống Ma tộc mà bị tẩy chay. Ngay cả người chịu đến gần hắn cũng hiếm chứ đừng nói tới cái gọi là bạn bè.
Đối với Bùi Tịch, đánh quái vượt cấp trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh còn dễ hơn nói chuyện phiếm.
Hắn không khỏi thấy phiền muộn từ đáy lòng.
Phiền chính bản thân hắn.
"Bùi Tiểu Tịch đừng bỏ cuộc!"
Thừa Ảnh trong lòng hắn kêu gào:
"Nào, nào, nào, ta chỉ cho ngươi một cách! Ngươi cứ nói thế này, ờm - Sư tỷ, chúng ta đấu kiếm đi!"
Đây là thanh kiếm độc thân từ trong bụng mẹ.
Với trình độ này của nó, gần như có thể tạm biệt cuộc sống độc thân.
"Ngươi không đi chữa thương với Trịnh sư tỷ à?"
Ninh Ninh hơi tò mò tiến lại gần hắn một bước, liếc nhìn vết máu dính trên khuôn mặt và cổ Bùi Tịch. Chẳng rõ nàng nhớ tới điều gì mà nhíu mày:
"Lạ ghê, sao lần nào ta nhìn thấy ngươi, cả người ngươi cũng đầy vết thương thế?"
Rõ ràng trong cuốn tiểu thuyết nàng đọc, thân là nam chính Bùi Tịch xuôi gió xuôi nước hết cả một đường, hiếm khi gặp trắc trở.
Kết quả hắn tắm máu cả người hết lần này tới lần khác, thảm tới mức không nỡ nhìn thẳng.
"Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại."
Hắn đáp lời không chút do dự, Thừa Ảnh trong đầu than ngắn thở dài:
"Sai rồi, sai rồi. Ngươi phải tỏ vẻ mình rất khó chịu, thế mới giành được sự chú ý của nàng ấy. Cứng đầu thế này xứng đáng độc thân cả đời."
Nó càng nói càng hăng, vừa cười ha ha vừa bảo: "Nghe ta nói đi, ngươi đột nhiên ôm ngực quỳ gục xuống đất, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt, sau đó nhất định phải để giọng nói run run, vô cùng đáng thương bảo với nàng ấy rằng: Sư tỷ, đau quá.
He he! Kiểu gì Ninh Ninh cũng mềm lòng đỏ bừng vành mắt, đưa tay đỡ ngươi mang vào phòng. Kế đó ngươi dùng thêm chút mưu mẹo ứ ứ a a, như vậy, như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!