Ninh Ninh không ngờ Lâm Tầm sẽ đồng ý đi ngắm trăng với nàng.
Dù sao Lâm Tầm mới gia nhập sư môn không lâu, hai người bọn họ cũng chỉ gặp nhau vài lần, thậm chí còn chưa trao đổi được mấy câu với nhau.
Trong nguyên tác, nguyên chủ mới vừa chạm vào tay cậu đã bị hất luôn ra, nào giống bây giờ đâu. Chẳng những tiểu bạch long không tỏ vẻ chán ghét với việc nàng đụng chạm mà còn đồng ý lời mời đi ngắm trăng.
Ninh Ninh phần nào hiểu được tại sao lại có nhiều người đổ xô không ngớt đi tham gia cuộc thi so xem ai bất hạnh hơn ở Trung Quốc.
"Nhưng tiểu sư tỷ à, thay vì đi ngắm trăng, có phải chúng ta nên…"
Lâm Tầm ngập ngừng nói, lông mi dài che đi đôi mắt đen láy. Lúc cậu nói tiếp, giọng nói trong trẻo mềm mại như bánh bao trắng:
"Sửa sang lại phòng của tỷ?"
Khi nói chuyện cậu cúi đầu xuống, thế là Ninh Ninh không kiêng nể gì mà nhìn kỹ tiểu sư đệ của mình hơn.
Tiểu bạch long được xem là một nhân vật quan trọng trong nguyên tác. Vì bản tính lương thiện, cậu có quan hệ khá tốt với Bùi Tịch chuyên lủi thủi một mình, do đó suất diễn cũng tăng thêm.
So với khí chất tàn bạo và thất thường của đại ma đầu Bùi Tịch thì hình tượng sen trắng của Lâm Tầm trông có vẻ trong sáng xuất trần hơn rất nhiều.
Thiếu niên trẻ trung, quỳnh chi ngọc thụ.
Ánh sáng của đèn trường minh như nước chảy róc rách, nhuộm từng giọt lên gương mặt trắng nõn tinh xảo của cậu.
Tuổi tác cậu còn nhỏ, trên gương mặt vẫn còn nét trẻ con. Đôi mắt lưu ly chứa đầy bóng đêm dịu dàng, hàng mi dài run rẩy rung rinh như cánh bướm, tạo ra một lớp bóng đổ mờ nhạt.
Chiếc áo bào mỏng màu trắng tôn lên thân hình cao gầy của chàng thiếu niên, trông như một thanh kiếm thẳng tắp, sắc bén trong màn đêm yên tĩnh.
Tuy nhiên nhìn vào đôi mắt cố tình né tránh và đôi tai lặng lẽ ửng đỏ, trông cậu giống hệt cậu em hàng xóm ngại ngùng hướng nội hơn là một thiên tài kiếm đạo ngàn năm có một.
Ninh Ninh nhìn cậu, rồi lại nhìn bức tường Châu Phi đổ phía sau. Nàng hỏi lại với giọng điệu không chắc chắn:
"Đệ chịu quét dọn phòng với ta ư?"
Lâm Tầm không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện, gật đầu thật khẽ.
Sự thật chứng minh, Lâm Tầm thực sự không giống con cháu hoàng gia được nuông chiều từ bé.
Trong lúc Ninh Ninh còn đang loay hoay với đống mảnh vụn từ lò luyện đan thì cậu đã dọn dẹp xong người huynh đệ bàn bị mất tay gãy chân, người huynh đệ ghế dựa bay sạch hết sọ não, cộng thêm những trang sách còn sót lại bay đầy đất sau vụ nổ.
Động tác của cậu vô cùng thành thạo, thạo tới mức Ninh Ninh vô thức mở miệng:
"Lúc ở nhà đệ thường xuyên làm mấy việc này à?"
"Đây là kĩ năng học được sau khi vào núi."
Lâm Tầm cười ngượng:
"Sư tôn bảo ta rằng, đây là đạo bắt buộc của Kiếm tu."
Đạo bắt buộc... của Kiếm tu?
Cậu mới tới đây bao lâu chứ, ra mà xem đứa trẻ này bị ép tới mức nào rồi?
Ninh Ninh không kìm được buột ra câu hỏi trong lòng:
"Rõ ràng chúng ta kiếm tiền khó như vậy, tại sao người khác ăn tiền của chúng ta lại dễ thế?"
Tiểu sư tỷ à.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!