Mạnh Giai Kỳ tủi thân lắm đó.
Trong kế hoạch được các trưởng lão đề ra, thân là hồ ly, nàng ta có sẵn thuộc tính quyến rũ, lang thang qua lại giữa sự thật và dối trá, lúc nào cũng quay vòng vòng đám kiếm tu xấu xa này.
Giờ nhìn thấy Tần Xuyên, nàng ta mới muộn màng nhận ra, chính mình mới là kẻ bị lừa cho quay vòng vòng, tự mình độc diễn cả màn.
Mấy người các ngươi rảnh quá ha?
Nhỉ? Đường đường chính chính đánh một trận không tốt à?!
Tuy rằng nàng ta cũng không đánh lại được.
Mạnh Giai Kỳ và Tần Xuyên khóc nhiều đến mức trong ta có ngươi, trong ngươi có ta; suýt chút nữa biến cả một con phố dài thành trang trại chăn nuôi, mỗi giây đều có thể phát ra tiếng gào thét kinh thiên phiên bản lễ tang trong mơ.
Tiếc rằng cô nàng Trịnh Vi Khởi không biết gì là thương hương tiếc ngọc, chưa đợi tiếng khóc nức nở dừng lại, nàng ấy đã lo lắng bước tới:
"Mạnh cô nương, ngươi nói yêu vật trong thành chỉ lấy tinh nguyên chứ không chạm vào hồn phách. Chuyện này là thế nào?"
Gì màchuyện này là thế nàochứ?
Mạnh Giai Kỳ đoạt lấy con thỏ từ tay Ninh Ninh, nước mắt trong ánh mắt nó tụ thành hai quả trứng tráng run rẩy:
"Ta cũng muốn hỏi các ngươi chuyện gì xảy ra! Sau khi tinh nguyên bị cướp đi, cùng lắm sẽ dẫn tới cơ thể yếu ớt, chân tay không có sức, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày là xong. Sao có thể nghiêm trọng như các ngươi nói được?"
Trịnh Vi Khởi ngưng thần gật đầu, nhanh chóng liếc mắt với Ninh Ninh.
"Nhưng… dân chúng của các thành xung quanh không chỉ bị tước đoạt tinh nguyên thôi."
Hạ Tri Châu gãi đầu, có phần không hiểu lắm:
"Ngươi không biết sao? Rất nhiều người bị lấy hơn phân nửa hồn phách, biến thành một cái xác di động chỉ biết tấn công một cách mù quáng, không thể giao tiếp, cũng không thể suy nghĩ - Chẳng phải lần đầu tiên gặp nhau, con thỏ này đã bắt chước thành dáng vẻ những người đó ư??"
Không biết vì sao, nghe thấy hai chữ hồn phách, cả Mạnh Giai Kỳ và con thỏ đều rùng mình.
"Các Trưởng lão yêu cầu ta làm như vậy."
Tần Xuyên rúc trong ngực Mạnh Giai Kỳ, hai cái tai dài đầy lông đung đưa, khi nói chuyện, cái miệng ba cánh hơi hé ra một khe nhỏ, chóp mũi cũng cử động theo đó:
"Bọn họ nói bên ngoài đang có nạn ôn dịch, gần như ai mắc phải cũng có bộ dạng này. Chỉ cần ta diễn trò hung dữ một chút, tử khí trong mắt đậm đặc hơn là có thể dễ dàng hù dọa các ngươi."
Con thỏ dừng một chút, giải thích một cách hơi ấm ức:
"Trưởng lão cấm chúng ta tiếp xúc với người ngoài, càng không được phép vào trong thành, chỉ có thể thu thập tinh nguyên ở khu vực ngoại ô. Cho nên chúng ta hoàn toàn không biết bên ngoài Già Lan Thành có bộ dạng thế nào."
Trịnh Vi Khởi ngẩn người: Trưởng lão?
Nàng ấy cẩn thận suy nghĩ một lúc, cuối cùng giọng điệu bình tĩnh hơn rất nhiều:
"Xem ra giữa chúng ta có không ít hiểu lầm, cần phải làm rõ từng cái một. Hai vị có thể kể cho chúng ta biết, trăm năm trước Già Lan Thành đã xảy ra chuyện gì không?"
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không hề có gió.
Vì thế khoảng lặng ngắn ngủi này dường như kéo dài dài mãi, tựa như toàn bộ Già Lan Thành đều chìm trong một bức tranh thủy mặc tĩnh mịch, chỉ có dòng nước lấp lánh trên đỉnh đầu gợn sóng, cho thấy thời gian vẫn đang từ từ trôi qua.
Mạnh Giai Kỳ rụt rè liếc nhìn bọn họ, ôm chặt con thỏ trong tay:
"Các ngươi có điều không biết, hấp thụ hồn phách không phải cách của yêu vật chúng ta… Chỉ có tà tu Ma tộc đi lệch đường mới có thể tăng tiến tu vi thông qua luyện hồn."
Ma?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!