Mạnh Giai Kỳ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nếu làm theo kế hoạch ban đầu thì khi nàng ta đưa nhóm người này vào đường chết, đồng nghĩa kẻ dẫn đầu như nàng ta cũng bay màu không chỗ chôn.
Nhưng nếu nàng ta tham sống sợ chết, đưa họ rời khỏi Thập Phương Sát Trận thông qua lối đi an toàn thì sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất tiêu diệt đám đồ đệ cực kỳ hung ác này.
Nàng ta cân nhắc hai bên, cuối cùng đành nghiến răng nghiến lợi bảo:
"Ta mới tính lại một quẻ khác, thực ra trong trận này còn ẩn giấu huyền cơ. Nó đã dùng thêm một tầng thủ thuật che mắt. Con đường ban nãy không phải cách tốt để ra ngoài, mời chư vị đi theo ta."
Nghe bảo người thiết kế trận pháp này lợi dụng tư duy quán tính cho rằng
"nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, lối đi khó thấy nhất chính là lối ra", cố tình đặt tử cục trong một con hẻm nhỏ đổ nát.
Chỉ cần có ai tin vào lời nói nói bên trên sẽ bước nửa bước vào quỷ môn quan.
Chính đường phố trang hoàng lộng lẫy nhất mới là lối ra thực sự.
Khi mọi người dần bước vào con phố dài, đám sương mù mờ ảo xung quanh từ từ tan đi trong lặng lẽ, để lại một lớp hơi nước mờ ảo, nhẹ nhàng giắt ở mái hiên hẻo lánh.
Hai bên đường đều chong đèn Trường Minh.
Lúc Ninh Ninh ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, đám ngôi sao xếp thành một đường nối liền cùng rơi vào đồng tử nàng.
Khác với những nhà lầu nàng nhìn thấy trước đây, tòa nhà ở đây có gác cao với rường cột chạm trổ, mái hiên nhếch lên như chim bay. Những vách tường cổ kính bằng gỗ tỏa ra hương thơm, thấp thoáng vị thơm ngát của núi rừng sau mưa.
Thoạt nhìn chúng hệt như đám cự nhân im lặng xếp thành hàng, chẳng hiểu sao tỏa ra vài phần áp lực như có như không.
"Chắc hẳn đây từng là khu phố buôn bán nhỉ?"
Những bộ quần áo rực rỡ muôn màu trong cửa hàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ của trăm năm trước. Dù sao Ninh Ninh chỉ là một cô nhóc, nhất thời ngắm hoa cả mắt:
"Nhất định năm đó Già Lan Thành cực kì phồn hoa."
Mạnh Giai Kỳ đắc ý nói theo bản năng: Đương nhiên rồi.
Nàng ta khựng lại, cảm thấy câu nói này có dấu hiệu bại lộ quá rõ, thế là cười gượng bổ sung thêm:
"Ta nghe cha nói, xưa kia nơi này vô cùng thịnh vượng, là thành lớn nổi danh của Yêu tộc."
"Này, các ngươi xem! Chẳng phải người đang đứng đằng kia là…"
Giọng nói của Hạ Tri Châu bỗng vang lên, kích động tới suýt vỡ òa:
"Đó là đại sư tỷ Trịnh Vi Khởi của muội!"
Nghe xong, đầu ngón tay Ninh Ninh khẽ động đậy, nhìn theo tầm mắt của hắn ta.
Vừa thấy xong, nàng đã ngây ngẩn.
Một bóng người màu đỏ như máu đứng trước cửa hàng ở cuối đường. Nàng ấy vừa vịn vào cây cột trước cửa, vừa cúi đầu ghi chép gì đó lên một quyển sổ nhỏ.
Nhìn đến gương mặt của nàng ấy, nó đã trát đầy máu như thể mới bước xuống đài biểu diễn kinh kịch, thiếu điều xướng một câu
"Quan Công mặt đỏ đánh Trường Sa"*. Sau khi nàng cố gắng nhận dạng, thấy ngay đây là Trịnh Vi Khởi.
*Quan Công mặt đỏ đánh Trường Sa:
Câu này trích từ lời bài hát đậm tính kinh kịch rất nổi tiếng ở Trung Quốc vài năm trước. Trường Sa ở đây thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!