[Tần Xuyên chết. Tu sĩ nhập cục.]
Mạnh Giai Kỳ thả linh bồ câu truyền tin lên trời, đứng ở tại chỗ yên lặng thương tiếc cho đồng sự tốt Tần Xuyên một lát, sau đó trở về bên cạnh Ninh Ninh và Hạ Tri Châu với vẻ mặt đầy tang thương.
Hai người bọn họ lặn lội từ xa tới, sau khi tiến vào Già Lan Thành lại phải đối mặt với đủ loại ý định giết người ẩn nấp trong bóng tối. Bởi vậy việc cấp bách hiện nay không phải lao về trước như một thanh niên ngơ ngác, mà là ăn thứ gì đó lấp đầy bụng trước.
Mạnh Giai Kỳ mượn lý do
"muốn ở một mình một lát" rời đi hồi lâu, khi quay lại đã ngửi thấy mùi khoai nướng và thịt nướng.
Khoai lang thơm ngọt, những miếng thịt không biết tên được Ninh Ninh xiên trên que gỗ tỏa ra mùi thơm tự nhiên của thịt, lúc này thấp thoáng mùi pháo hoa như có như không, khiến cả tinh thần và thể xác mệt mỏi của nàng ta đều xúc động, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng.
"Tu sĩ cũng cần ăn cơm ư?"
Mạnh Giai Kỳ ngựa quen đường cũ giả bộ thành cô gái ngây thơ, tiến lên một bước hỏi:
"Ta nghe nói đệ tử tiên môn đều cần ích cốc, hấp thụ linh khí trời đất, thông thường sẽ không tiếp xúc đồ ăn phàm trần."
"Ích cốc? Thi thoảng chúng ta sẽ làm vậy ở Huyền Hư Kiếm Phái."
Hạ Tri Châu đang bóc vỏ khoai lang, bị bỏng tới mức hít sâu vào một hơi, nghe vậy nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái:
"Nhưng đó là vì đồ ăn trong nhà ăn vừa đắt vừa không ngon! Giờ khó lắm chúng ta mới xuống núi, ai chống cự nổi sức hấp dẫn của đồ ngon chứ? Linh khí trời đất gì chứ, chiêu đãi cái lưỡi của mình mới thoải mái nhất."
Linh khí trời đất… gì chứ?
Quả nhiên tên này không bình thường.
Thông thường các tu sĩ đều không từ thủ đoạn để đắc đạo thành tiên, tranh đoạt cơ duyên bí bảo, dầu muối không ăn, ngũ cốc không vào, thậm chí có người còn vung đao tự thiến.
Thế nhưng hắn ta lại thẳng thừng nói gạt hết linh khí trời đất, bảo rằng không hợp nhau, cực kì quái đản.
"Mạnh cô nương, cho ngươi miếng thịt nè."
Ninh Ninh đưa xiên gỗ trong tay cho nàng ta:
"Chúng ta đi vội quá nên không mang theo nhiều đồ ăn dự trữ. Không có nhiều thịt lắm, xin thứ lỗi."
Mạnh Giai Kỳ rất nhập diễn, được quan tâm mà lo sợ cười nói:
"Đa tạ! Hai vị có thể cứu ta từ trong tay kẻ ác đã ân huệ to lớn."
Dứt lời nàng ta nhận xiên thịt, nhẹ nhàng cắn như thục nữ đàng hoàng chân chính.
Ninh Ninh nói không sai, lượng thịt dự trữ của họ quả thực rất ít. Xiên thịt này vừa nhẹ, vừa mỏng lại nhỏ, nhưng sau khi nướng trên lửa, hương mỡ đậm đà của thịt được kích thích đến mức cao nhất, mùi vị cũng không tệ.
Mạnh Giai Kỳ ăn một lúc lâu, lại nghe Ninh Ninh hỏi:
"Mạnh cô nương, hương vị như thế nào?"
Nàng ta ăn ngay nói thật:
"Khá ngon. Đây là thịt gì thế? Mùi vị rất tuyệt vời."
Vừa nói xong những lời này, Ninh Ninh cong đôi mắt nhìn nàng ta.
Gần như theo bản năng, Mạnh Giai Kỳ cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Nàng ta có linh cảm xấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!