Chương 26: (Vô Đề)

Già Lan Thành…

Trên đường đi, Hạ Tri Châu quá chán nên nhìn lướt nhanh thư ủy thác. Hắn ta ngờ vực từ tận đáy lòng:

"Thật sự có tòa thành xây dưới đáy hồ á?"

Từ trước đến nay vị sư tôn không đáng tin cậy của hắn ta chả thấy bóng dáng đâu, đám đệ tử dưới tay thành một lũ nhóc không nơi nương tựa.

Các Trưởng lão khác xem mà mủi lòng, thường xuyên giúp đỡ một cách công khai hoặc ngấm ngầm. Giờ đây Thiên Tiện Tử nhận ủy thác xuống núi, cũng kêu hắn ta đi theo cho mở mang tầm mắt.

Rõ ràng cứ thấy Hạ Tri Châu là ông ấy muốn đá đểu vài câu, nhưng thật ra trong các đệ tử của Lý Vong Sinh, Thiên Tiện Tử thích hắn ta nhất. Miệng cứng lòng mềm cấp bậc sách giáo khoa cũng chỉ thế mà thôi.

Lúc này hắn ta, Ninh Ninh, Trịnh Vi Khởi và Bùi Tịch đi trong rừng cây. Thân cây chưa được cắt tỉa rậm rạp um tùm, tạo thành tầng tầng bóng đổ.

Ninh Ninh thưởng thức kiếm tuệ trong tay, có phần nghiền ngẫm bảo:

"Hình như cả thành đã bị nước lũ nhấn chìm từ 300 năm trước."

Nàng ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nói:

"Cái ta để ý nhất là một tòa thành cổ hoang vu chìm hết dưới đáy hồ, sao bình thường dân chúng tiến vào vẫn có thể hô hấp tự nhiên?"

Theo quy định ở Huyền Hư Kiếm Phái, sau khi đệ tử bước vào Kim Đan kỳ sẽ được phép xuống núi rèn luyện, phục ma hàng yêu.

Mà nay Ma tộc mai danh ẩn tích, nhưng yêu vật làm hại thế gian vẫn có không ít. Chúng có thể làm xằng làm bậy một cách nghênh ngang; hoặc chui vào góc nào đó nghỉ ngơi lấy lại sức, thi thoảng gây ít chuyện xấu, khiến người ta thực sự bất an.

Ví dụ như Già Lan Thành mà họ sắp vào.

Già Lan Thành chìm xuống đáy hồ cả trăm năm trước, từ đây mai danh ẩn tích, không sao tìm ra được.

Cách đây vài ngày có người tiều phu đi ngang qua, chẳng may ngã xuống hồ. Hắn ta tưởng mình cứ thế đi đời nhà ma. Không ngờ sau khi rơi xuống nước hồ lạnh lẽo một lúc, cơ thể hắn ta bỗng nhẹ đi, không còn cảm giác bị nước bao bọc nữa.

Thì ra dưới hồ nước kia có tòa thành cổ đứng sừng sững ở đó.

Một rào chắn vô hình đã tách tòa thành cổ với hồ nước ra làm hai, khiến tòa thành giống hệt trên đất liền. Hắn ta đứng dưới đáy hồ vẫn có thể hô hấp tự do mà không gặp bất kì khó khăn nào.

Người tiều phu kinh sợ, nhưng dưới cơn hoảng loạn bộc phát dục vọng cầu sinh. Hắn ta nhân lúc cơ thể mình còn sót lại một phần trong hồ nước, vội vàng khua tay chân bơi trở lại.

Người khác rơi xuống nước đều gồng hết sức thoát khỏi mặt nước. Kẻ cắm đầu cắm cổ lao vào nước kiểu này chắc chỉ có một người.

Tóm lại, tiều phu dùng cách bơi chó ngoi lên bờ, sau khi về nhà thì kể lại trải nghiệm khó mà tưởng tượng này cho vợ con nghe.

Chẳng qua không chờ câu chuyện này lan truyền trong hàng xóm láng giềng, đã có chuyện lạ hơn xảy ra.

Người dân trong thành lần lượt trở nên bất thường, hệt như những cái xác không hồn đờ đẫn. Ngoài tấn công người khác ra thì họ không làm gì nữa.

Mời đạo sĩ tới xem, mới phát hiện ba hồn mất bảy phách, chẳng rõ nguyên thần của họ bị trộm mất khi nào.

"Nhất định có yêu vật núp dưới nước."

Trịnh Vi Khởi bình tĩnh phân tích:

"Vừa không bị phát hiện, vừa có thể tùy ý đi ra thành trấn ngoài rừng để ăn hồn phách con người, chẳng khác nào một công đôi việc."

Hạ Tri Châu gật đầu, bợ đỡ ngọt xớt:

"Không hổ là sư tỷ! Ta nghe nói hàng năm Trịnh sư tỷ đều hàng yêu trừ ma dưới chân núi, nhất định tích lũy được không ít kinh nghiệm."

Trịnh Vi Khởi thờ ơ liếc nhìn hắn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!