Chương 23: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Trọng Sơn đúng hạn đóng cửa, không ít đệ tử thu hoạch phong phú bên trong đều cười tươi rói khi quay về.

Còn Ninh Ninh, có thể nói cuộc đời nàng đã trải qua nhiều lần lên voi xuống chó, trước sau hai lần tìm thấy linh thực thánh giai, rồi lại sẵn sàng nhường lại cho người khác như một Tán Tài đồng tử*.

* Tán Tài đồng tử, hay còn gọi là Thiện tài đồng tử, là tên của một vị Bồ tát của Phật Giáo. Khi Thiện Tài chào đời, các loại vật trân bảo ở trong nhà từ dưới đất trồi lên, do đó mới được mọi người đặt tên là Thiện Tài.

May mà nàng không quá đam mê bảo vật, cho dù hai tay trống trơn, nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy mất mát lắm.

Ra khỏi bí cảnh, Lưu Minh Sơn sẽ tổ chức một yến tiệc lớn để tuyên bố kết quả lần rèn luyện này. Thẳng đến khi rời khỏi Tiểu Trọng Sơn, cuối cùng Ninh Ninh mới gặp được một sư đệ khác của mình

- Lâm Tầm.

Tiểu bạch long chật vật vô cùng, bộ áo bào trắng bị đất cát nhuộm thành màu nâu, ngay cả chiếc sừng rồng bạch ngọc cũng phủ một lớp bụi.

Hỏi cậu đã gặp chuyện gì, cậu chỉ nói bản thân vào nhầm sơn động và lạc đường, loay hoay cùng một âm tu cũng lạc đường khác suốt một ngày. Đến khi bí cảnh đóng cửa, bọn họ mới được cưỡng chế rời khỏi nơi quỷ quái kia.

Ninh Ninh biết cậu mắc bệnh sợ xã hội nghiêm trọng, nghe thế bèn cười khẽ trêu chọc:

"Âm tu kia là nam hay nữ, đệ thân với người ta chưa?"

Lâm Tầm lập tức đỏ mặt, liên tục xua tay:

"Vân, Vân sư tỷ từ đầu tới cuối không nói một câu với ta, cả hai chúng ta đều giao tiếp bằng chữ viết, chỉ nói vài câu qua lại mà thôi."

Vân sư tỷ không hay nói chuyện…

Vân Đoan Nguyệt?

Tặng hai mảnh Thiên Tâm Thảo cho nàng ấy xong, Ninh Ninh và Vân Đoan Nguyệt lập tức nói tạm biệt. Cô nương kia còn sợ giao tiếp hơn cả Lâm Tầm, đối với người lạ không quen, khả năng cao là nàng ấy một câu cũng không dám nói.

Hai người này đụng độ…

Ninh Ninh đã tưởng tượng được đại khái tình huống cực kỳ xấu hổ lúc ấy, chắc chắn y như hai người máy đang diễn kịch câm.

Chúng đệ tử tranh thủ lúc đại yến chưa bắt đầu, đua nhau về phòng cho khách tắm gội thay quần áo, rửa sạch cát bụi và bùn lầy do lăn lê bò lết trong rừng. Trường hợp bị trọng thương thì được đưa đến Bách Thảo Các trong Lưu Minh Sơn để các y tu tiến hành trị liệu.

Bùi Tịch chính là một trong số đó.

Hắn mạnh bạo phá vỡ thức hải, lục phủ ngũ tạng không thể chịu nổi áp lực quá tải nên trọng thương. May mà ma khí đã bị ức chế hơn nửa, sau khi được Ngân Ti Tiên Diệp tẩm bổ, tu vi cũng tăng lên một phần.

Ninh Ninh nhớ tới điều gì đó, nàng tò mò hỏi Thiên Tiện Tử:

"Sư tôn, Bùi Tịch tràn ma khí ra ngoài trong trận chiến ở Cổ Mộc Lâm Hải, liệu Trưởng lão của các môn phái khác có chỉ trích hắn không?"

Đại chiến tiên ma gây ra vô số thương vong, không ít tu sĩ chính đạo hận Ma tộc đến tận xương tủy. Bây giờ Bùi Tịch lại lộ ra huyết thống Ma tộc trước mặt nhiều người như vậy…

"Yên tâm, đám người kia chưa cổ lỗ sĩ đến mức đó."

Thanh thiên tướng mạo tuấn tú mỉm cười, ngữ khí ung dung:

"Dù cho có người không hài lòng, đồ đệ của Thiên Tiện Tử ta, sao có thể để người khác phê bình? Ai muốn lắm lời, vi sư sẽ dùng kiếm lấp miệng hắn lại."

Ninh Ninh chớp chớp mắt.

Hóa ra những lúc không nói về tiền, sư tôn đáng tin cậy đến thế!

"Đúng rồi, khoan nói về chuyện này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!