*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Ninh Ninh trở lại Cổ Mộc Lâm Hải, sau lưng còn có Hạ Tri Châu và Hứa Duệ đi theo.
Trước đó bọn họ phải sống trong lồng kim cương là vì năng lực cảm giác của Huyền Điểu rất mạnh, một khi phát hiện lồng kim cương mất đi, nó sẽ lập tức bay tới săn đồ ăn.
Bây giờ nó có con rồi nên tạm thời sẽ không để ý đến những chuyện khác. Cuối cùng chúng tu sĩ cũng có được cơ hội rời khỏi Xướng Nguyệt Phong.
Sau một trận chiến ác liệt, Cổ Mộc Lâm Hải đã quay về dáng vẻ ban đầu. Tô Thanh Hàn đưa Bùi Tịch đến một hang động ở tạm. Khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Tịch, một người vô tư như Hạ Tri Châu cũng không nhịn được nhíu mày.
May mà hắn mặc áo đen, nếu là những màu khác, e là đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ sẫm gần như đen.
Cánh tay và cổ lộ ra ngoài quần áo có vài vết máu, tuy đã được lau sơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết lem luốc trước đó; sắc mặt thì còn trắng hơn trang giấy, hắn nhíu mày cắn chặt môi, dường như đang kìm lại tiếng rên rỉ của bản thân.
Khiến người ta kinh ngạc hơn cả là ma khí dày đặc quấn quanh hắn.
Hạ Tri Châu biết Bùi Tịch có dòng máu Ma tộc, nhưng hắn ta chưa từng nghĩ đến, ma khí tràn ra ngoài sẽ trông như thế này.
Sương mù đen tuyền mãnh liệt như có thực thể hoàn toàn bao phủ hắn. Sắc đỏ lẳng lặng hòa vào trong sương mù dày đặc, tựa như những con rắn độc chết người, chầm chậm tụ lại thành địa ngục sâu thẳm.
Nốt ruồi dưới mắt hắn mang một màu đỏ quỷ dị, giống như giọt máu không thể lau đi.
Bộ dạng này, còn cần đá mài đao gì nữa, bản thân tự mài đã đủ rồi mà.
Trời xui đất khiến, Ninh Ninh trùng hợp mang theo lò luyện đan. Sau khi nấu dược liệu dưới sự chỉ dẫn của Tô Thanh Hàn, nàng vội vàng mang sang cho Bùi Tịch uống.
Tiểu tử kia bị ác mộng quấn thân, hôn mê bất tỉnh, vất vả biết mấy mới uống thuốc xong, thế mà vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Sau khi lăn lộn một phen, cả tinh thần và thể xác Ninh Ninh đều rã rời, đút thuốc xong thì nàng lập tức lười biếng dựa lên vách đá trong hang động, tạm nghỉ ngơi nhắm mắt dưỡng sức.
Hạ Tri Châu biết nàng sứt đầu mẻ trán chạy nơi nơi, bèn đề nghị với hai người còn lại ra ngoài tìm ít nguyên liệu nấu ăn đãi tiểu cô nương.
Trước khi đi, Tô Thanh Hàn trầm tư một lát, cố ý dặn dò:
"Hiện giờ Bùi Tịch sư đệ bị ác mộng vây khốn, Ninh Ninh sư muội cố gắng quan sát hắn, phòng ngừa tinh thần hắn trở nên bất ổn và nhập ma."
Do đó, trong động chỉ còn lại hai người, Ninh Ninh và Bùi Tịch.
Hai ngày nay nàng đấu trí đấu dũng, bận lên bận xuống, nhảy tới nhảy lui bên cạnh cái chết. Dù nàng đang buồn chán, nhưng cũng mệt đến nỗi không muốn làm gì, bèn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Bùi Tịch.
Lúc ngủ, Bùi Tịch ngoan hơi lúc thức nhiều.
Trước giờ, khi tỉnh táo, hắn đều trưng một khuôn mặt lạnh lùng. Cho dù thỉnh thoảng cười một cái, đó cũng là cười khẩy hoặc cười nhạo những kẻ ác ý tìm đến, không giống một nam chính chút nào, bảo hắn là trùm phản diện còn đáng tin hơn.
Nhưng một khi hắn ngủ, những hơi thở lạnh lẽo sắc bén đó đều tan đi.
Ma khí biến mất, nhưng cơn đau trong thân thể vẫn tra tấn hắn, kể cả trong giấc ngủ. Bùi Tịch có bề ngoài của một thiếu niên xinh đẹp, bấy giờ hàng mi dài hơi rủ xuống, bờ môi mỏng mím chặt, cặp mắt hẹp dài hơi cong, thân thể cũng thỉnh thoảng run cầm cập.
Nhìn dáng vẻ này, nàng bỗng nhiên cảm thấy hắn vô cùng mỏng manh và yếu ớt.
Giống như một con thú nhỏ người đầy vết thương.
Nhưng lúc ấy, trước mặt Long Huyết Thụ vạn năm, kiếm ý hắn phát ra lại hung ác như địa ngục.
Ninh Ninh đang lơ đãng quan sát thì bỗng nhìn thấy lông mày Bùi Tịch run run.
Hắn đang bị ma khí tra tấn dữ dội. Chắc là gặp phải ác mộng, hắn hô một tiếng với giọng nói khàn đến mức khó phân biệt: ... Tránh ra.
Tim Ninh Ninh đập thình thịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!