Chương 16: (Vô Đề)

Bên ngoài Huyền Kính, tất cả mọi người xôn xao.

"Tuyệt vời! Một tiểu cô nương lại có thể lừa người của hai môn phái khác thành như vậy. Lật ngược tình thế rồi lại lật tiếp, đúng là cực kỳ xuất sắc!"

"Hiện giờ Hạo Nhiên Môn và Nghê Quang Đảo tổn thất nặng nề, còn Ninh Ninh chẳng những lấy được linh thực trân giai, mà còn cướp sạch tay nải của Nghê Quang Đảo. Cho dù chúng tức muốn chết, nhưng với trạng thái đầy vết thương, tu vi hao tổn, chúng cũng không làm gì nàng được."

"Bây giờ nàng tọa sơn quan hổ đấu, không biết vui sướng cỡ nào, haha!"

Chưởng môn Lưu Minh Sơn

- Hà Hiệu Thần cất giọng cười lớn:

"Không hổ là đồ đệ của Thiên Tiện Trưởng lão! Cách làm khác thường này, đúng là có chút giống phong cách của sư tôn nàng."

Nữ tu Vạn Kiếm Tông vừa nãy suýt nữa tức đến đập nát Huyền Kính thở ra một hơi như thể trút được gánh nặng, bà ta khẽ cười một tiếng:

"Tiểu tử Hứa Duệ kia… đúng là may mắn. Chỉ là làm sao trước đó Thiên Tiện Trưởng lão biết, Hứa Duệ làm phản là cái bẫy?"

Hả?

Thiên Tiện Tử nuốt xuống miệng đầy bánh, rồi lại ngấu nghiến uống thêm một ngụm trà, sau đó ông ấy tỏ ra thần bí và cười khặc khặc:

"Bộ dạng ngốc nghếch kia của đồ đệ bà mà nghĩ ra được kế làm phản sang phe địch à?"

Nữ tu nhếch miệng:

"Thiên Tiện Tử, đọ kiếm!"

Thiên Tiện Tử luồn lách trốn ra sau Chân Tiêu:

"Sư huynh, bà ta hung dữ với đệ!"

Chân Tiêu không để ý đến ông ấy, khuôn mặt lạnh nhạt như gió tuyết liếc nhìn Huyền Kính, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng:

"Thân là kiếm tu, hà tất phải lục đục với nhau. Nếu người ta không phục, rút kiếm làm họ chịu phục là được."

Hà Hiệu Thần biết rõ tính nết người bạn cũ này, ông ta lắc đầu phản bác:

"Đó là ngươi thôi. Một tiểu cô nương như Ninh Ninh, trước mặt có sói sau lưng có hổ, cho dù thiên tư hơn người cũng đánh không lại hai môn phái hợp lực."

Có người cười phụ họa:

"Từ lâu đã nghe nói Chân Tiêu kiếm tôn là người đầu tiên hợp nhất kiếm tâm đương thời, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên chẳng sai. Trước kiếm kỹ siêu phàm, tất cả tâm kế đều không bằng một chiêu."

Chân Tiêu trầm mặc một lát.

Chân Tiêu:

"Không phải. Chỉ là nếu đấu trí đến mức tàn nhẫn thì ta nhìn không hiểu."

Dừng một chút, ông ấy lại quay đầu nhìn Thiên Tiện Tử đứng phía sau:

"Sư đệ, rốt cuộc vừa nãy Ninh Ninh làm gì vậy? Đệ giải thích đơn giản một chút cho ta đi."

Suýt chút nữa đã quên, hình như trình độ trí lực của vị Chân Tiêu kiếm tôn tuyệt thế vô song này không cao lắm. Nghe nói sở dĩ ông ấy một lòng khổ luyện kiếm pháp là vì thi được trứng vịt ở học đường, từ đó hiểu ra một đạo lý:

Không phải bản thân trông ngốc, mà là thật sự không thông minh. Đối với những người xấu xí, bị quan sát tỉ mỉ là việc tàn nhẫn nhất; còn đối với ông ấy, bắt ông ấy thi đậu công danh chính là hành vi mưu sát.

Thế nhân đều cho rằng Chân Tiêu kiếm tôn lạnh lùng vô tình, giải quyết mọi chuyện bằng kiếm, nếu có thể không bla bla thì tuyệt đối không nói một chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!