Hôm nay có hơi kỳ lạ.
Hôm qua, sau khi tiễn hai bạn nhỏ Cổ Lộc và Cừu Cầu xong, Ninh Ninh và Bùi Tịnh đã hẹn nhau vào hôm sau sẽ đến Vọng Nguyệt Phong ngắm tuyết. Song, tới giờ hẹn, Ninh Ninh yên lặng đợi trước cửa một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng Bùi Tịch đâu.
Hôm đó lôi kiếp cuồn cuộn, nàng biết vết thương cũ của Bùi Tịch chưa lành, nhất thời khó tránh khỏi nảy sinh lo lắng trong lòng nên đến trước phòng hắn gõ cửa một cái.
Không ai trả lời.
Khoảng sân nhỏ chỉ có bông tuyết lắc rắc rơi xuống, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Ninh Ninh theo bản năng nhận ra được không ổn, nàng lấy chìa khóa từ túi đựng đồ ra, vội vàng đẩy cửa vào.
Chính đường và thư phòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Nàng nhìn tứ phía, cuối cùng đi đến trước phòng ngủ.
Phòng ngủ của Bùi Tịch ngăn nắp sạch sẽ, không có bất cứ món đồ trang trí lòe loẹt nào ngăn che. Ninh Ninh quét mắt nhìn là có thể nhìn hết không gian trống rỗng này.
Không đúng, không phải trống rỗng.
Trên giường gỗ trong góc, trong tấm chăn màu trắng dày cộm cong cong, nhấp nhô lên.
Có vẻ như có ai nằm trong chăn, nhưng dáng dấp đó quả thật quá nhỏ, không giống Bùi Tịch mà giống một đứa trẻ con hơn.
Ninh Ninh nhíu mày, nhanh chóng đi đến gần giường.
Có vẻ như đã nghe được tiếng bước chân của nàng, cơ thể người bé nhỏ trong chăn không kìm được mà hơi run rẩy…
Chợt, Ninh Ninh giở chăn lên.
Cậu bé bị ánh nắng chiếu vào khiến đôi mắt cũng bị chói đến đau nhói bèn co chặt người lại thành một cuộn nho nhỏ giống như con tôm cong.
Hóa ra đó là một cậu bé với cơ thể gầy yếu.
Hơn nữa còn là một… cậu bé mặc áo ngủ của Bùi Tịch.
Mái tóc cậu bé rối bù đen như mực giống như đã lâu không được cắt tỉa, xõa ra xốc xếch lộn xộn tựa như cái thác nước.
Vài lọn tóc vướng lên mặt, che hết cả nửa gương mặt của cậu bé, nhìn qua kẽ hở giữa các sợi tóc là làn da trắng xanh không chút sức sống nào.
Trông như một món đồ sứ dễ vỡ, chỉ cần đụng nhẹ sẽ vỡ nát.
Không biết tại sao, mặc dù mặt mũi bị che đi hơn nửa nhưng đứa bé này kiểu gì cũng mang cho Ninh Ninh cảm giác quen thuộc khác thường. Nàng cúi người, giọng ôn tồn mở miệng thử lên tiếng: Bé có sao không?
Cậu bé khép mắt, không lên tiếng.
Cơ thể Bùi Tịch cao gầy, với trẻ con mà nói thì y phục của hắn không khỏi có phần quá rộng. Cổ cậu bé trai mảnh khảnh đến quá đáng, giống như thể chỉ có một lớp da thịt mỏng, xương quai xanh lộ ra ngoài vạt áo, gầy đến trơ xương.
Dù hết sức kiềm chế nhưng cậu bé cũng không kìm được mà hơi run run.
Ninh Ninh liếc thấy vết sẹo trên người cậu bé, vị trí của cái nào cái nấy đều rất quen thuộc.
Một suy nghĩ quái đản lóe lên trong đầu nàng. Ma xui quỷ khiến nàng lên tiếng gọi: Bùi Tịch?
Cậu bé lại co rúm người lại thêm một chút, vùi đầu xuống thấp hơn nữa.
… Không thể nào.
"Chàng có nhớ ta là ai không?"
Tim nàng đập nhanh liên hồi, nàng giơ tay gạt đi mấy sợi tóc đen trên mặt cậu bé. Lúc đầu ngón tay nàng chạm đến làn da cậu bé, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cậu bé còn run hơn khi nãy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!