Lúc Ninh Ninh tỉnh lại, mùi hương đầu tiên nàng ngửi thấy chính là mùi xà phòng sạch sẽ tươi mát.
Hơi thở này mang theo nhiệt độ ôn hòa, tỏa khắp chóp mũi và trên gương mặt khiến nàng không nhịn được mà muốn tiến lại gần. Ninh Ninh nửa mê nửa tỉnh, ý thức không tỉnh táo cho lắm, vô thức cọ về trước một cái…
Nhưng mà không đúng.
Khác với trước đó, mặt nàng không biết đang dán sát vào cái gì nữa.
Đụng vào có cảm giác cưng cứng, bên ngoài được một lớp vải vóc mềm mại bao lấy. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, Ninh Ninh có thể nghe được tiếng đập thình thịch bên tai.
Thần trí đột nhiên tập trung lại, nàng nhớ đến ánh trăng lạnh lẽo đêm qua.
Gương mặt của Bùi Tịch… cũng là một màu tái xanh.
Nàng và Bùi Tịch cùng ngủ trên một chiếc giường.
Tối hôm qua bọn họ lại còn uống rượu nữa. Mặc dù không uống say nhưng dưới tác dụng của cồn, lá gan cũng lớn hơn thường ngày.
Ninh Ninh tỉnh táo nghĩ lại, người ban đầu tùy tiện cho hắn ở lại hình như là nàng.
Lại còn cả cái câu
"muốn nghe tiếng tim đập hay không" kia nữa…
Cảm giác nhộn nhạo ngứa ngáy từ ngực lan ra khắp trong huyết dịch dường như vẫn còn sót lại, nhẹ nhàng đâm vào trong lòng nàng. Ninh Ninh có hơi đỏ mặt nhưng phần nhiều vẫn là niềm vui khó mà kiềm nén.
Bây giờ nàng đang cùng người mình thích ôm nhau.
Người hắn vừa ấm áp vừa thoải mái. Nàng dính sát lấy Bùi Tịch như đang gối vào con gấu bông lớn ấm áp khiến người khác cảm thấy cực kỳ cực kỳ vui vẻ.
Từ trước đến giờ, hắn vẫn có thói quen dậy sớm.
Bấy giờ mặt trời đã lên cao ba sào, chắc hẳn đã đến giữa trưa thế mà Bùi Tịch vẫn nằm trên giường.
Ninh Ninh thầm rung động, ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn mà ngắm nhìn.
Sau đó, đúng như dự liệu, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của hắn.
Ánh mặt trời mùa đông cũng có cảm giác lành lạnh, chiếu qua cửa sổ, rọi xuống mi mắt hắn.
Vì Bùi Tịch đang hạ tầm mắt nên Ninh Ninh có thể thấy rõ hàng mi đen, dài của hắn như chiếc quạt phủ xuống làm nổi bật đôi mắt thâm sâu như vực xoáy kia.
Hắn không ngờ người trong lòng sẽ bất ngờ ngẩng đầu lên như vậy. Hắn chớp mắt một cái, cổ tay vô thức dùng sức, ôm chặt lấy nàng hơn.
Chào buổi sáng.
Vào mùa đông, chăn cũng ấm áp đến mức khiến người khác không muốn nhúc nhích, trong lòng Bùi Tịch lại thư thích, mềm mại. Ninh Ninh thích cảm giác này, cũng nhấc tay ôm ngang hông hắn.
Eo rất nhỏ, đường cong uyển chuyển như nước, chỗ hõm cũng vừa phải, ấn nhẹ về trước còn có thể đụng được vào cơ bắp săn chắc.
"Chàng tỉnh dậy lúc nào thế?"
Giọng của nàng nghèn nghẹn đầy ý cười:
"Không phải là cứ nằm yên như vậy đó chứ?"
Eo Bùi Tịch bất ngờ bị đụng, đầu ngón tay hắn khẽ run, có lẽ là cảm thấy nhột, hơi thở cũng có phần loạn: Mới thôi.
Cái này tất nhiên là nói dối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!