Ban đầu Ninh Ninh đã không có ý định giết nó.
Tuy rằng trong bí cảnh Tiểu Trọng Sơn có nhiều linh thú, ma vật tấn công bất kỳ con người nào đến gần, nhưng suy cho cùng, thật ra chúng nó chỉ muốn bảo vệ lãnh địa, đuổi kẻ xâm lấn đi mà thôi.
Đối với chúng nó, những tu sĩ bất thình lình xuất hiện mới là bên ngang ngược vô lý.
Bởi thế, trừ phi trong tình thế mấu chốt như sống còn thì nàng đều không có ý định giết chúng nó ngay.
Bọ cạp mặt người vô cùng hưởng thụ một tràng lời khen ba hoa chích chòe của nàng. Sau khi làm mình làm mẩy hừ một tiếng, nó chẳng những chỉ ra lối thoát của hang động mà còn đánh dấu vị trí của Thiên Tâm Thảo lên bản đồ của Ninh Ninh để nàng dễ tìm.
Đến khi rời khỏi hang động xanh lục ảm đạm kia, Ninh Ninh mới thật sự xem như tiến vào Tiểu Trọng Sơn.
Hang động nằm giữa sườn núi, nhìn ra phía xa có thể thấy được núi non trùng điệp khắp bốn phía.
Trời, mây, non, nước, tất cả đều mang một màu xanh biếc nhàn nhã. Nơi xa, đường cong như lông mày của núi xanh thấp thoáng dưới màn sương dày đặc; ở gần, hoa thơm chim hót, oanh oanh yến yến cất tiếng khắp nơi, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của lá cây.
Nơi bọ cạp mặt người nói cách hang động rất gần. Chỉ qua nửa nén hương, Ninh Ninh đã thuận lợi đến đó.
Đây là một góc nhỏ bị đá lớn chặn lại, tảng đá dán sát vách núi bên cạnh, chỉ chừa lại khe hở nhỏ hẹp đủ một người đi qua.
Khe hở bị dây leo và cành lá che khuất, nếu không chú ý quan sát thì sẽ khó phát hiện ra. Nếu vén lớp cỏ cây lên rồi nhìn xuyên qua khe hở thì bên kia cũng chỉ là một mảnh đất trống nhỏ hẹp.
Đa số người bình thường thấy cảnh này sẽ không mấy hứng thú, nhưng họ tuyệt đối không ngờ rằng, nếu nhìn sang hướng phải của khe hở thì sẽ phát hiện linh thực có bốn lá hình trái tim mọc trong một góc bị tảng đá che đi.
… Thiên Tâm Thảo, mỗi một mảnh lá cây đều có thể trị bách bệnh trong truyền thuyết.
Điều Ninh Ninh không đoán được là, khi nàng vừa vén lên những sợi dây leo nặng nề bên cạnh tảng đá lên thì nghe thấy một giọng nữ xa lạ.
Giọng nói kia vô cùng nhỏ nhẹ, không biết là do sợ hãi hay căng thẳng, lúc nói chuyện nàng ta có hơi run rẩy:
"Tiền bối, người nhà tôi đang bệnh nặng, nếu không có Thiên Tâm Thảo để cứu…"
Nàng ấy chưa dứt lời thì đã bị một giọng nói tươi sáng khoa trương khác cắt ngang một cách thô lỗ:
"Cớ này của ngươi ta nghe nhiều rồi. Thay vì cố gắng gạt ta, không bằng suy nghĩ xem nên đáp lại câu đối này thế nào."
Nơi bí ẩn thế này lại có hai người?
Ninh Ninh hoài nghi, thò đầu vào.
Phía sau tảng đá quả thực có hai bóng người.
Nàng có chút ấn tượng với một người trong đó, nàng ấy chính là người không nói chuyện với người lạ
- Vân Đoan Nguyệt của Lưu Minh Sơn. Một nữ tử khác khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi bình thường nhưng khí chất bất phàm, nàng ta đang mỉm cười và tựa vào vách đá sau lưng.
Cảm nhận được hơi thở của người sống, hai người đồng thời quay đầu lại.
Vân Đoan Nguyệt như một chú thỏ bị giật mình, chỉ chạm mắt với nàng một lát rồi nhanh chóng cụp mi. Trái lại, người phụ nữ kia ra vẻ làm chủ nơi này, hào sảng cười:
"Ngươi cũng đến lấy Thiên Tâm Thảo à?"
Thấy Ninh Ninh gật đầu, nàng ta lập tức cười tươi:
"Ta là Thạch Linh. Ta đã ở đây làm bạn với Thiên Tâm Thảo được trăm năm, nếu muốn mang nó đi thì phải hỏi ý ta."
Nàng ta không thẳng thừng từ chối, Ninh Ninh thấy có hy vọng, biết điều mà hỏi: Ý của tiền bối là?
"Nơi rách nát này rất nhàm chán, nhiều năm như thế, thứ duy nhất ta tiếp xúc từ nhân gian chính là quyển"Niêm Hoa Đối
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!