Chương 12: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn nằm trong Lưu Minh Sơn, lúc tiên thuyền của Huyền Hư Kiếm Phái tới sơn môn là vào đúng buổi trưa.

Lưu Minh Sơn thuộc đại tông của tiên môn.

Khác với Huyền Hư Phái tập trung vào kiếm đạo, Phạn Âm Tự dốc lòng tu phật thì Lưu Minh Sơn tích hợp nhiều giáo phái của vô số bè phái tu tiên, tương tự như một trường đại học tổng hợp.

Tiên vân trong núi lượn lờ, ao hồ trải rộng, ánh mặt trời rơi vào hồ nước tạo ra những tia sáng nhỏ trong suốt như pha lê, hệt như mặt trời vỡ tan rơi xuống phàm trần, khiến núi non sáng ngời.

Đàn hạc tiên thong thả dạo chơi giữa núi rừng, cung điện lộng lẫy với tháp ngọc đứng lặng trên tầng tầng ngọn núi, tường trắng ngói lưu ly soi bóng xuống mặt hồ lấp lánh, hệt như tiên cảnh chốn nhân gian.

"Nơi này rộng quá đi mất!"

Hạ Tri Châu nhảy xuống khỏi tiên thuyền. Để biểu thị sự hưng phấn trong lòng, hắn ta nói một tràng ngôn ngữ đặc trưng của người đàn ông thế kỉ 21:

"Trâu bò! Vô địch! Yo yo yo!"

Sau khi con hàng này bị các trưởng lão gọi tới Thanh Tiêu Điện, tốn sức chín trâu hai hổ mới giải thích rõ ràng là hắn ta phát hiện ma khí trên người Bùi Tịch nên muốn điều tra thân phận của hắn; thứ gọi là

"đồ vật vừa đen vừa to" là chỉ con Phá Ma Đao nho nhỏ kia thôi.

Kỷ Vân Khai nghe xong trầm mặc, Sư Tĩnh Y nghe xong rơi lệ.

Nghe bảo các Trưởng lão cùng câm lặng hồi lâu, cuối cùng Thiên Tiện Tử giả vờ như không có việc gì ho khan một tiếng:

"Đúng đúng! Chúng ta gọi trò tới đây để nói chuyện này. Chúng ta không thể kì thị huyết mạch Ma tộc! Trò Bùi Tịch không làm sai chuyện gì, chẳng ai muốn có một người cha như lão kia hết. Tri Châu à, trò phải hiểu cho sự vất vả của chúng ta!"

Vậy nên khi chuyện này lộ ra ngoài, Hạ Tri Châu phàn nàn với Ninh Ninh rằng đám người kia thay vì ăn cơm thì nên nốc thuốc tẩy mới đúng.

"Huyền Hư Kiếm Phái tới!"

Người đàn ông trung niên đứng trước cửa sơn môn mỉm cười rạng rỡ, cất bước tới chào hỏi. Phía sau ông ấy là vài đệ tử tu vi hàng đầu và đệ tử vấn tóc mặc áo lam, ông ấy nói:

"Đã lâu không gặp, thứ lỗi cho chúng ta không tiếp đón từ xa!"

Người tới là Chưởng môn Hà Hiệu Thần của Lưu Minh Sơn.

Ông ấy vừa dứt lời, bên tai đã vang lên một giọng nam bình tĩnh nhưng ẩn giấu kích động phía sau:

"Khi nào Chưởng môn mới rảnh rỗi so kiếm với ta đây?"

Hà Hiệu Thần không hề trốn tránh, lập tức nhìn về phía kẻ đưa ra lời mời là Chân Tiêu, đôi mắt đen của ông lóe lên sáng:

"Ngay bây giờ luôn! Đi, ta dẫn ngươi tới một nơi tốt!"

Chưởng môn.

Phía sau có đệ tử cất lời:

"Giờ là lúc nghênh đón các đại môn phái, nếu ngài rời đi…"

Hà Hiệu Thần xua tay:

"Cứ nói là ta đón khách tới mức tẩu hỏa nhập ma, sắp không chịu được nữa nên đang ở trong phòng nghỉ ngơi."

Ông ấy dứt lời liền quay đầu nói với Chân Tiêu: Đi!

Hai bóng kiếm hóa thành ánh sáng bay đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!