"Ngươi hỏi Hạ sư huynh à?"
Thiếu nữ váy trắng búi tóc buông trường kiếm trong tay xuống, nghiêng người nhìn Ninh Ninh. Thoạt nhìn nàng ấy mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị, chững chạc và nghiêm túc không hợp với lứa tuổi.
Hạ Tri Châu là đệ tử của Trung Khách Lý Vong Sinh, ở Đan Vân Phong cùng một số đệ tử thân truyền khác.
Cô gái đứng trước mặt Ninh Ninh tên là Tần Xu, chẳng những tuổi còn trẻ đã đột phá Kim Đan kỳ, mà theo lời đồn thì cô gái này dành phần lớn thời gian trong ngày để khắc khổ tu luyện, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ.
"Huynh ấy đang đấu thơ với người khác."
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng êm ái, câu từ bị nàng ấy nói ra một cách khô khan theo thói quen lại thêm vài phần dễ thương khó tả:
"Ta có thể đưa ngươi đến đó."
Ninh Ninh cười gật đầu: Đa tạ!
Vào mùa hè, Đan Vân Phong được bao quanh bởi những cây bách và cây trúc cổ xưa, biển rừng rộng lớn hội tụ thành một vùng trong xanh, che khuất dấu vết của bầu trời.
Họ đi xuyên qua các tòa nhà nơi đệ tử thân truyền sinh sống là tới một rừng cổ thụ. Những cành lá xum xuê che khuất ánh mặt trời, dưới những thân cây cao lớn là bộ rễ chắc khỏe như thế rồng nằm cuộn tròn.
Tốp năm tốp ba thiếu niên ngồi trên đám rễ cây.
Họ đều mặc đồ trắng, búi tóc cao và xung quanh là một luồng kiếm khí đang lượn lờ. Họ đang thảo luận sôi nổi, Ninh Ninh không tiện xen vào, thế là đứng chờ với Tần Xu cách đó không xa.
Một người trong đó cười ha ha:
"Bài thơ này của ta không tệ đúng không? Nếu không ai dám khiêu chiến thì hôm nay ta sẽ thắng."
Sau khi gã nói xong, trên sân nổi lên vô số âm thanh bàn tán. Có người cất cao giọng lên:
"Vội gì chứ? Tri Châu còn chưa trả lời mà."
Tri Châu.
Hai chữ này đã thu hút hết toàn bộ sự chú ý của Ninh Ninh. Nàng lia mắt theo hướng người kia đang nhìn.
Lọt vào tầm mắt nàng là một chàng trai trẻ tuấn tú đang uể oải dựa vào thân cây. Đôi mắt hoa đào của hắn ta hơi nheo lại một cách vui sướng, phản chiếu bầu trời xanh tươi hệt như những bông hoa vừa chớm nở.
Hắn ta sở hữu vẻ ngoài lười biếng, khóe môi cười bẩm sinh, bên miệng thấp thoáng độ cong, giờ đây ý cười càng nở rộ hơn, trông có vẻ nhàn nhã.
Qua phản ứng của những người khác, hẳn là Hạ Tri Châu làm thơ không tệ.
"Nếu thơ hôm nay có tựa đề Đan Vân Phong, vậy ta bêu xấu làm một bài thơ nhé."
Đôi mắt như sao của hắn ta sáng rỡ, vừa nói vừa ngồi thẳng người lên, thân hình hắn thẳng tắp như tre xanh.
Ninh Ninh ở kiếm tông lâu như vậy, học không ít kiếm chiêu kiếm thức, đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta đàm luận thơ từ ca phú, thế là cũng nảy sinh hứng thú, kiên nhẫn chờ hắn ta mở miệng.
Chỉ thấy Hạ Tri Châu ngẩng đầu nhìn dãy núi trùng điệp phía xa xa và nhàn nhã lắc đầu:
"Chúng điểu cao phi tẫn…"
Hể?
Ninh Ninh đờ ra.
Câu thơ này rất quen, chính xác là câu đầu trong bài
"Độc Tọa Kính Đình Sơn" của Lý Bạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!