Chạng vạng, Lãm Nguyệt Phong.
Chẳng biết từ bao giờ đã vào đêm hè, hoàng hôn mờ ảo phản chiếu ánh sáng rực rỡ của bầu trời. Dưới ánh mặt trời sắp lặn, những ngọn núi chạm tới trời như những bóng đen liên miên, thi thoảng có gió núi thổi qua, kèm theo tiếng tiên hạc hót dài, lẫn cả giọng nam với âm điệu mạnh mẽ:
Bùi Tịch thắng!
Ninh Ninh nằm trên cây đào nghe thấy âm thanh này, lười biếng ngáp một cái.
Giống như các cuộc thi học thuật khác nhau ở thế kỉ 21, giữa các tông môn trong Tu Tiên Giới cũng có những cuộc thi thống nhất.
Cũng tương ứng, chỉ những đệ tử có thành tích tốt trong môn phái của mình mới đủ điều kiện tham gia các cuộc tranh tài giữa các môn phái với nhau
- chẳng hạn như lần ở bí cảnh Tiểu Trọng Sơn này.
Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn mở ra 50 năm một lần, bên trong có vô số linh thực và ma thú quý giá, bất kể là cướp đoạt tài nguyên hay rèn luyện thực chiến thì đây đều là một nơi tốt để đi.
Tuy nhiên bí cảnh ở đây cực kỳ yếu ớt, chỉ có thể chịu được tu sĩ từ cảnh giới Kim Đan trở xuống, số lượng người bước vào cũng có giới hạn. Theo thời gian, nó trở thành một nơi hoàn hảo cho các đệ tử Kim Đan Kỳ ưu tú trong tông môn tranh tài với nhau.
Thi đấu được tổ chức trong Huyền Hư Kiếm Phái bây giờ nhằm chọn ra ứng cử viên bước vào bí cảnh.
Phần lớn người tham dự so tài đều là Kim Đan, thi thoảng sẽ nhìn thấy bóng dáng đệ tử Trúc Cơ đại thành. Vòng đầu tiên Ninh Ninh đụng phải đối thủ không quá khó chơi nên dễ dàng giành chiến thắng mà không tốn nhiều sức. Ngược lại thì vận may của Bùi Tịch không ổn cho lắm.
Sau thời gian tu luyện gần đây, hắn đã bước vào cảnh giới Kim Đan cấp 3. Cái này gần như thăng cấp với tốc độ phi hành. Tuy nhiên, sảng văn chú trọng tới việc lấy yếu thắng mạnh, phản kích trong tình cảnh khốn cùng, vậy nên đối thủ hắn gặp phải lúc này xui rủi sao lại là Kim Đan cấp 4.
Cấp bậc phân chia trong tu đạo rất chặt chẽ, tuy chỉ cách nhau một cảnh giới nhỏ nhưng thực lực giữa hai người lại chênh lệch rất lớn. Có thể tưởng tượng Bùi Tịch giành được chiến thắng này vất vả thế nào.
Ánh kiếm lạnh lẽo ban nãy tràn ngập toàn bộ Lãm Nguyệt Phong bỗng nhiên tiêu tán, âm thầm trôi vào hoàng hôn tĩnh lặng theo gió.
Dáng người mảnh khảnh của chàng thiếu niên bị ánh mặt trời lặn kéo dài ra thẳng tắp, bóng đen trên đó dày đặc như mực, nhỏ giọt máu đỏ tươi làm cho người ta sợ hãi.
"Tuổi còn nhỏ đã có thể lĩnh ngộ được Quy Nhất Kiếm Pháp một cách thông suốt như vậy, lợi hại lợi hại."
Đứng trên bục là một đứa nhóc khoảng mười hai, mười ba tuổi, da trắng mịn màng, tròng mắt đen láy như giếng cổ không gợn sóng, giờ đây khẽ mỉm cười:
"Tuy bên kia thất bại nhưng lực đạo của kiếm khí không thể khinh thường, đáng để khen ngợi."
Thiên Tiện Tử mặc đồ trắng dựa vào cột đá, cười tới mức không kiêng nể gì:
"Đương nhiên rồi, sao đồ đệ của ta kém cỏi được chứ?"
"Đồ đệ không kém, nhưng sư phụ thì chưa hẳn đâu."
Nữ tử dung mạo xinh đẹp đứng bên cạnh tiện tay tóm một sợi tóc đen, xoắn quanh đầu ngón tay.
Nhìn nàng ấy không quá hai mươi tuổi, trên người tràn đầy vẻ yêu kiều, đôi mắt đào hoa tuyệt mỹ mang theo tia sáng giễu cợt:
"Ôi, tiểu đệ tử kia thật sự có dung mạo rất đẹp. Giá như ta nhìn thấy sớm hơn thì nhóc đó đã không bị tên quỷ nghèo túng nẫng đi mất."
Thiên Tiện Tử giả vờ đau đớn mở to hai mắt ra, liếc nhìn Chân Tiêu bên cạnh:
"Sư huynh, nàng ấy cười ta!"
Chân Tiêu: …
Sắc mặt Chân Tiêu đầy vẻ nghiêm túc, hệt như thầy chủ nhiệm đi kiểm tra phòng:
"Tĩnh Y, muội là Trưởng lão Huyền Hư Kiếm Phái chứ không phải nữ tu Hợp Hoan Tông của Ma giáo. Dù nhìn thấy đệ tử anh tuấn thì vẫn phải giữ vững sự thận trọng của trưởng lão."
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, tiến lại gần ông ấy hơn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!