Tạ Tỉ dụ dỗ cả tiếng vẫn không dụ được cún con, cuối cùng tiếng ục ục bụng cậu phát ra nhắc nhở cậu, ngoại trừ hôm trọng sinh ăn lưng lửng bụng ra, hai ngày nay đều chịu đói.
Giờ có tiền rồi, nhiệm vụ hàng đầu chính là lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của mình.
Cho dù cậu không ăn, nhóc con cũng phải ăn mà?
Tạ Tỉ tính bế cún con ra ngoài tìm gì ăn, nhưng nhóc này cảnh giác cực, chết sống không cho cậu lại gần.
Tạ Tỉ chỉ đành dặn dò một hồi, mới cầm thẻ với điện thoại di động ra khỏi nhà.
Tạ Tỉ rút hai ngàn ra phòng thân, còn lại chuyển hết vào di động, cậu bắt taxi đến chỗ lão Tạ.
Cậu vừa lên xe đã bắt đầu tìm đồ chơi cho cún con, sau khi đặt đơn hỏa tốc của một cửa hàng cùng thành phố xong thì bắt đầu tìm kiếm hãng thức ăn thú cưng Amy kia.
Chờ đến khi trang tìm kiếm hiện giá, Tạ Tỉ im lặng.
Cái giá tiền của nó giữa một đám thức ăn đóng hộp tám chục tệ khác như hạc giữ bầy gà, ngoại trừ cái giá như cắt cổ của nó ra thì chính là số lượng bán ra bằng không.
Một hộp thịt 170g giá 100 tệ.
Tạ Tỉ nghĩ đến lương tháng trăm ngàn của mình, nhóc kia ăn cái thứ thịt trộn vàng này đúng không? Mua!
Tạ Tỉ chốt đơn một trăm hộp, hai tiếng sau hàng giao đến nhà.
Tạ Tỉ đang tính mua mấy bịch thức ăn cho cún có doanh số cao, nhưng lại nhớ đến yêu cầu thứ hai của Bùi quản gia, ngoại trừ thức ăn thú cưng đóng hộp cho thú cưng hiệu Amy ra, cún con chỉ ăn đồ ăn của con người.
Tạ Tỉ không tin, thú cưng sao ăn đồ ăn của con người được?
Nhưng Bùi quản gia đã nói thế, cậu cứ thử trước đã, nếu ăn không được thật, khi ấy mua đồ ăn cho chó cũng không muộn.
Sau khi Tạ Tỉ giải quyết hết tất cả mọi chuyện xong mới ngẩng đầu, còn cách nhà lão Tạ khoảng hai phút đi xe, lúc này cậu mới nhìn bác tài, ánh mắt cậu liếc qua gương chiếu hậu, trùng hợp đụng ánh mắt đang tò mò nhìn cậu của bác tài.
Bác tài khá tò mò với anh chàng vừa mới lên xe đã bấm điện thoại này, ông cảm thấy người này hơi quen, cứ như từng thấy ở đâu rồi, nhưng gã nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra.
Bởi thế nên mới không nhịn được ngó thêm vài lần nữa.
Bác tài không ngờ ánh mắt của mình lại đụng người đằng sau, cho nên dứt khoát nở nụ cười thiện ý với Tạ Tỉ "Thưa ngài, sắp đến rồi, ngài muốn ngừng ở giao lộ nào?"
Tạ Tỉ lại nhìn sơ gương mặt bác tài một lần mới thu hồi ánh mắt "Quẹo vào giao lộ thứ ba, chạy thêm 200m nữa thì dừng lại.
"Bác tài ừ một tiếng, không lâu sau, bác tài nhẹ nhàng thắng xe. Tạ Tỉ quét mã trả tiền, nhưng lại không xuống xe. Bác tài khó hiểu quay đầu"Thưa ngài? Còn vấn đề gì sao? Muốn lấy hóa đơn à?
"Gã nói xong vừa định quay đầu, lại bị Tạ Tỉ cản lại. Tạ Tỉ ngay lúc bác tài quay đầu đã nhìn kỹ gương mặt của gã lần nữa, lúc này cậu mới đặt tay lên chốt cửa, đồng thời nhắc nhở"Chuyến sau đừng chạy đường Hứa Ngân.
"Bác tài bất ngờ há miệng"Hả?"
Cậu này đang nói gì vậy?
Tạ Tỉ bỏ lại trong xe một sợi tơ tinh thần lực, cũng không trả lời, lập tức xuống xe đi về phía nhà lão Tạ.
Bác tài nhìn bóng lưng xa dần của Tạ Tỉ, gãi đầu, gã cảm thấy vị khách này của mình rất kì lạ, nhưng gã cũng không tức giận, ban ngày gã làm bác tài, tối đến lại bán quán nho nhỏ với bà xã, đã gặp đủ loại khách hàng khác nhau, gã đã sớm học được cách điều chỉnh biểu cảm sao cho tự nhiên hết mức có thể.
Chỉ cần cố gắng hai tháng nữa thôi là đã để dành đủ tiền cho con trai phẫu thuật, chờ đến khi nó hết bệnh, áp lực trên người gã và bà xã nhà mình cũng bớt đi chút đỉnh.
Bác tài quay đầu xe chạy khỏi con đường, trên đường có một vị khách khác, sau khi người đó nói địa điểm, bác tài bắt đầu chạy về hướng đó.
Đến khi đi một nửa, phía trước có hai con đường, đều có thể đến chỗ khách yêu cầu, một cái là con đường bình thường, con đường còn lại tuy không khác mấy, nhưng sẽ đến nhanh hơn một chút.
Bác tài bình thường đều chọn đường ngắn hơn để đi chứ không cố tình ăn gian chút tiền xăng, nhưng nay gã vừa định đánh xe vào đường kia, đầu đột nhiên bị thứ gì đó kéo lại, câu nói của vị khách trước cứ vang liên tục trong đầu: Đừng đi đường Hứa Ngân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!