Chương 34: Hồng Loan Tinh Động

Cánh cửa bị cậu Giản đá đập mạnh lên tường sau đó lại bắn ngược lại, tiếng động lớn khiến hai người trong phòng nhìn sang.

Ánh mắt lạnh lùng của luật sư Văn khi nhìn luật sư Đỗ vẫn còn đó, vừa thấy cậu Giản đã giật mình.

Khoảnh khắc đó, đầu luật sư Văn trống rỗng, hắn nhìn gương mặt gần như chẳng thay đổi của người trước mặt, tim đập thình thịch.

Đến tận khi tiếng bước chân ngày càng gần, luật sư Văn mới nghiêng đầu sang bên cạnh để người khác không đọc được cảm xúc của mình.

Mười tám năm, lần cuối cùng luật sư Văn nhìn thấy cậu Giản là khi hắn chịu án phạt, sau đó cả hai từ biệt gần hai mươi năm.

Cậu Giản nhìn cảnh trước mặt, hắn nghe tiếng động và tiếng rên rỉ truyền ra khỏi cửa còn tưởng luật sư Tiểu Tỉ mời bị người khác ăn hiếp, đến khi cúi đầu nhìn thấy gương mặt đau đớn của luật sư Đỗ, mặt hắn tối sầm.

Người tống hắn vào ngục năm đó, có cháy ra tro hắn vẫn nhận ra.

"Là mày.

"Cậu Giản âm u nhìn chằm chằm luật sư Đỗ, giơ chân bước vào trong văn phòng, khiến căn phòng khá rộng rãi chật đi thấy rõ, không biết cố ý hay vô tình, một chân của cậu Giản còn giẫm lên đầu ngón tay của luật sư Đỗ. Luật sư Đỗ đau đớn hô lên:"Tay tay tay!

Tay của tôi!"

Cậu Giản đè chân day nghiến tay của luật sư Đỗ mạnh hơn một chút, lúc này mới như nhận ra mình giẫm trúng tay người khác, giọng điệu không mấy chân thành: "Ôi xin lỗi, không ngờ sở thích của luật sư Đỗ đã khác xưa, thích để tay dưới chân người khác."

Ban đầu luật sư Đỗ không nhận ra cậu Giản, nghe giọng có vẻ quen với mình mới ngẩng đầu nhìn gương mặt được ông trời ưu ái, giống Tạ Tỉ khoảng năm phần, lập tức nhận ra đối phương là ai: "Anh, sao anh có thể ra tù nhanh như vậy?

"Không phải hai mươi năm à? Tính kiểu gì hình như cũng chỉ mới mười năm. Cậu Giản cúi đầu hung hăng nhìn gã:"Xem ra luật sư Đỗ quan tâm đến tôi phết nhỉ, lâu như vậy rồi vẫn còn nhớ tôi bị phán bao nhiêu năm tù, sao, vẫn còn làm chó săn của Tạ Kim Vinh à?

"Mặt luật sư Đỗ nhăn nhúm, gã sợ cậu Giản lại giẫm mình nữa nên vội vàng đứng dậy, lúc này gãgã mới phát hiện mình thấp hơn cậu Giản cả cái đầu, càng thêm nguy hiểm hơn. Gã nhanh chóng lùi về sau hai bước, vẫn cảm thấy không ổn nên định rời khỏi trước, gã rất yêu thương mạng sống của mình, không có ý định đối đầu với một kẻ không tiếc mạng, huống chi, tự gã biết chuyện năm đó đối phương không thể nào tha cho mình. Cậu Giản lại bước lên túm cổ áo ngăn gã lại:"Chạy cái gì? Sao nào, sợ tao đồng quy vu tận với mày vì mày bắt tay với Tạ Kim Vinh vu oan tao giết người ngày xưa à?

"Cậu Giản gằn giọng, bộ dạng nhìn chằm chằm luật sư Đỗ vừa hung ác vừa nguy hiểm, cứ như trong tay có dao là đâm luật sư Đỗ ngay. Mặt luật sư Đỗ trắng bệch, cố gắng kéo áo của mình lại:"Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì...."

Cậu Giản nhìn gã thật sâu nhưng rồi cũng buông tay, gã không đáng để hắn làm dơ tay mình, huống chi, hắn cũng không muốn để Tiểu Tỉ biết mấy chuyện này, thù của hắn hắn sẽ tự báo.

Tương lai của Tiểu Tỉ rất xán lạn, không thể liên lụy vào chuyện của hắn.

Tạ Tỉ và trợ lí đứng trước cửa, người bình thường chắc chắn không nghe được hai người bọn họ nói gì, nhưng thính lực của Tạ Tỉ rất tốt, nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của cả hai.

Điều này đã chứng minh suy đoán ban đầu của Tạ Tỉ đúng, quả nhiên chuyện năm đó còn có ẩn tình.

Nếu không sao có thể trùng hợp đến vậy, nhà họ Giản cửa nát nhà tan, phần lớn tài sản đều rơi vào tay Tạ Kim Vinh, đúng lúc này, cậu Giản còn vào tù từng ấy năm vì tội mưu sát bất thành khiến người khác bị thương nặng.

Lẽ ra không nên xử nặng đến thế, trừ khi vụ án khi đấy rất nghiêm trọng, không thì cũng có ẩn tình đằng sau, dù sao với cái tính diệt cỏ tận gốc của Tạ Kim Vinh, chắc chắn ông ta đã âm thầm động tay động chân gì đấy.

Mặt cậu Giản vô cảm, đứng dậy, vỗ bờ vai run rẩy vì hắn dựa quá gần của luật sư Đỗ: "Cút đi."

Luật sư Đỗ hít một hơi thật sâu, vội vàng nghiêng đầu nhìn luật sư Văn đang ngơ ngác nhìn cả hai, gã nhìn gương mặt kinh ngạc của luật sư Văn, cố tình nghiến răng nói một câu trước khi đi: "Đàn em, khi nào rảnh lại tìm em nói chuyện tiếp.

"Dứt lời liền vọt thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu. Một câu đàn em của gã khiến sự tàn nhẫn cậu Giản vất vả đè xuống lại xông lên, hắn nghiêng đầu, đôi mắt như sói nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của luật sư Văn:"Đàn em?"

Biểu cảm của luật sư Văn hơi không tốt, cố gắng khống chế lắm mới không để lộ suy nghĩ mãnh liệt của mình, môi hắn không tự chủ run một chút, giọng hơi nghẹn: "Xin chào ngài Giản, tôi là Văn Thuân, là luật sư của cậu Tạ."

Cậu Giản đứng thẳng, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn rồi quay đầu muốn đi, thậm chí còn không nói với hắn một câu nào, hiển nhiên là không muốn dính líu với bất kì người nào liên quan đến luật sư Đỗ.

Luật sư Văn không ngờ lần gặp mặt này lại đúng lúc để cậu Giản thấy được mình đang nói chuyện với luật sư Đỗ, nhất là những gì vừa nghe được đã lật đổ hoàn toàn chân tướng hắn được biết mấy năm vừa qua.

Hắn cứ cho rằng năm đó cậu Giản bị kích thích đến nỗi thật sự muốn giết Tạ Kim Vinh nhưng không thành công, vô tình khiến một người khác bị thương nặng, năm đó sau khi cậu Giản bị bắt đi, hắn đã đến nhà người bị thương nặng kia bồi thường rất nhiều tiền để người kia có thể ra mặt xin giảm án cho cậu Giản.

Nhưng người nhà người kia chỉ tức giận đuổi hắn ra ngoài, người bị hại lại bị thương nặng đến mức mất nhận thức, hắn cảm thấy bọn họ tức giận đến vậy cũng không có gì sai.....

Nếu mọi chuyện thật sự giống như cậu Giản nói, vậy hắn đã bị Tạ Kim Vinh và luật sư Đỗ bắt tay hãm hại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!