Chương 18: Yêu Chó

Tạ Tỉ đắm chìm trong cảm giác lân lân khi ôm cún con đến mức không phát hiện có người đứng trước cửa phòng.

Cậu nghe tiếng đập cửa thì nhìn ra, dùng tinh thần lực cảm nhận, sau khi biết được là ai thì nheo mắt, bất ngờ ghê, cậu cúi đầu nhìn cún con nhảy khỏi lòng mình, nghĩ đến một chuyện.

Nuôi nhóc này hình như hơi tốn của.

Nghiêm Văn Đình gõ cửa mấy cái mà không ai mở cửa, gã sợ người khác chú ý, bèn nhỏ giọng nói: "Tạ Tỉ, là tôi."

Tạ Tỉ nào quan tâm gã là ai, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải làm nên vẫn lười biếng đi mở cửa.

Nghiêm Văn Đình lên tiếng xong rồi chờ một hồi, quả nhiên cửa mở, đúng như gã nghĩ, tình cảm sâu đậm của Tạ Tỉ với gã mấy năm này sao có thể nói hết yêu là hết ngay được.

Trước đó chỉ là đang cố thu hút sự chú ý của gã, hoặc muốn chơi trò lạc mềm buộc chặt với gã trong chương trình để có thể gương vỡ lại lành mà thôi?

Nghiêm Văn Đình đút một tay vào túi, cơ thể thẳng tắp, dùng tư thế hoàn hảo nhất đối mặt với Tạ Tỉ.

Nhưng cửa vừa mở ra, người chả thèm nhìn gã đã quay lưng đi thẳng vào trong, bỏ lại một câu lạnh lùng: "Đi vào, đóng cửa lại."

Lời ít ý nhiều, thậm chí còn có cảm giác như đang huấn luyện chó.

Nghiêm Văn Đình:?? Ảo giác đúng không?

Nghiêm Văn Đình cũng sợ người khác nghe được, vội vàng bước vào đóng cửa lại, đến khi ngẩng đầu lên thì để lộ đôi mắt u sầu, mỗi lần gã dùng ánh mắt này nhìn Tạ Tỉ đều luôn khiến đối phương si mê gã hơn.

Nhưng Nghiêm Văn Đình vừa ngẩng đầu đã sửng sốt.

TạTỉ ngồi trên chiếc giường cách đó không xa, lười biếng chống hai tay sau lưng nhìn gã.

Căn phòng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường và một cái bàn, ngay cả cái ghế cũng không có.

Nhưng đèn trên đầu là ê

-kíp chương trình mới gắn, rất sáng, để gã thấy được rõ gương mặt tuấn tú của Tạ Tỉ.

Sao...! có thể như thế?

Nghiêm Văn Đình kinh ngạc, gã còn nhớ lần cuối gã thấy Tạ Tỉ, cậu ta gầy trơ xương, mặt mày hốc hác, mắt nhuốm đầy u buồn, cả gương mặt ảm đạm xám ngoét lại.

Nhưng bây giờ gương mặt cậu trắng trẻo sáng sủa, ngũ quan sắc sảo, thậm chí còn trắng hơn hồi cấp ba gã gặp Tạ Tỉ lần đầu, thậm chí còn khiến người ta thảng thốt hơn xưa.

Giờ phút này, một đôi mắt đen nửa híp lại lẳng lặng nhìn qua, hàng mi dài và cong vừa hay rủ xuống.

"Cậu.......

"Nghiêm Văn Đình lên tiếng mới phát hiện giọng mình hơi khàn, Tạ Tỉ thế này quả thật rất quyến rũ. Gã muốn hỏi có phải Tạ Tỉ tham gia chương trình này vì gã hay không, có phải học nấu ăn vì gã hay không. Thậm chí Nghiêm Văn Đình còn muốn chơi trò cũ, để Tạ Tỉ chủ động đeo bám"phục vụ" cho gã như "Tạ Tỉ

"ngày xưa hay Tạ Đông Vũ bây giờ. Nhưng đôi mắt Tạ Tỉ lúc này vừa nguội lạnh vừa biếng nhác, trong đôi mắt của cậu hoàn toàn không có gã. Nghiêm Văn Đình đối diện với ánh mắt của Tạ Tỉ một hồi, cuối cùng quên luôn lời mình định nói. Lơ ngơ một lúc mới nhớ được mình định nói gì:"Tạ Tỉ, chúng ta nói chuyện một chút?"

Tạ Tỉ mỉm cười: "Được thôi, đúng lúc tôi cũng có chuyện cần nói với anh."

Nghiêm Văn Đình bất giác mỉm cười, bình tĩnh lại: Tạ Tỉ muốn gương vỡ lại lành với gã à?

Nếu là Tạ Tỉ như quỷ quái khi xưa thì có lẽ gã sẽ từ chối, nhưng Tạ Tỉ hôm nay cho gã cảm giác mới mẻ lạ thường, đồng ý cũng được, chỉ là quan hệ của bọn họ không được công khai.

Ai bảo Tạ Tỉ bây giờ không phải cậu cả nhà họ Tạ nữa mà Tạ Đông Vũ mới là cậu cả làm chi.

Sau này gã sẽ công khai quan hệ của mình với Tạ Đông Vũ, còn Tạ Tỉ, để cậu làm người tình bí mật cũng được.

Nghiêm Văn Đình tự tin nói, giọng cũng vô cùng dịu dàng: "A Tỉ, nếu em muốn quay lại......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!