Chương 7: “Tôi có hứng thú với thiếu niên vừa rồi nhiều hơn với cô đấy”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày này tháng đó năm kia.

Tiết trời tạnh ráo.

Nói ra sợ các bạn không tin, ngày đầu kết hôn với ông xã xì trây, tui với bạn gái cũ của hắn đụng độ, quả là oan gia ngõ hẹp.

Nữ minh tinh xinh đẹp đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặt đeo khẩu trang đen, mái tóc dài suôn mượt xõa tung, vạt áo rộng thùng thình cắm gọn trong quần đùi, tôn lên vòng eo thon cùng đôi chân dài nõn nà.

Cảnh Hoài săm soi cô nàng hai lượt trước khi cúi xuống quan sát chân mình, sau đó lại bấm vài cái lên eo, anh tự cảm thấy bản thân anh so ra không kém một phân.

Anh gật đầu hài lòng.

Điều kiện không thua kém tình địch, cưa Quý Tĩnh Duyên còn có gì khó?

Vô nghĩa, tất nhiên là khó!

Khó ở chỗ chồng anh không thích đàn ông:)

Bạn gái cũ của hắn còn là người đặc biệt nhất giữa ngàn người khác:)

Ôn Thi Kỳ kéo khẩu trang xuống để lộ sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, cô hỏi Quý Tĩnh Duyên: "Sao anh lại ở đây một mình? Từ Vấn đâu?"

Cảnh Hoài đứng cách bọn họ một khoảng không xa không gần, vừa đủ để nghe được cuộc đối thoại. Giọng điệu chất vấn như lẽ đương nhiên của cô nàng khiến anh nhăn mày theo.

Quý Tĩnh Duyên dựng thẳng sống lưng ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm thật nhiều túi mua hàng, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi nghỉ ngơi"

Người phụ nữ nâng cao hàng lông mày vì ngạc nhiên: "Anh mà cũng biết nghỉ ngơi?"

Thấy đống túi lớn túi nhỏ trong lòng hắn, vẻ mặt cô hiện lên sự cô đơn và hoài niệm: "Lúc chúng ta ở bên nhau, anh chưa từng có ngày nghỉ"

Hắn không đáp lời.

Ôn Thi Kỳ cũng không thấy ngại mà bày ra nụ cười quyến rũ: "Hiếm khi anh có thời gian rảnh rỗi, mình đã có duyên gặp nhau thì cùng ăn bữa tối đi?"

"Xin lỗi"

Ôn Thi Kỳ chưa từ bỏ: "Chia tay xong, giờ đến làm bạn với em anh cũng không muốn à?"

Cảnh Hoài:?

Hello?

Vì cô mà chân người ta tàn tật luôn nè, còn làm bạn, làm một giấc mộng đẹp giữa ban ngày cho thỏa lòng đi ha?

Cảnh Hoài muốn ngâm một câu thơ.

Bên ngoài đình nghỉ, bên con đường cũ, hương cỏ chân trời.

(Mình tạm dịch sương sương nên không ý thơ cho lắm, các bạn chịu khó nhé)

Giải nghĩa

Quý Tĩnh Duyên nhìn thẳng vào cô, chậm rãi mở miệng: "Chúng ta chưa tính là chia tay"

Nụ cười của Ôn Thi Kỳ càng tươi tắn hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!