Dụ Phong mời Cảnh Hoài và Quý Tĩnh Duyên ăn một bữa cơm. Đầu tiên là muốn cảm ơn Quý Tĩnh Duyên đã trợ giúp cậu giành lại cổ phần từ tay Dịch Chí Đồng, sau còn muốn báo tin cậu sắp ra nước ngoài du học.
Đến cùng, cậu vẫn từ bỏ nghề y để đi theo con đường thương nghiệp.
"Dịch Chí Đồng gặp nạn xong nhà họ Dụ cũng không yên, mẹ tôi vì chuyện này mà rụng không ít tóc, mấy hôm trước còn nằm viện hết ba ngày. Nếu tôi không tiếp nhận thì Dụ gia chả còn nữa"
Đây là quyết định của cậu, Cảnh Hoài và Quý Tĩnh Duyên là người ngoài nên không khuyên bảo gì thêm.
Chồng chồng hai người ngồi đối diện cậu, dẫu họ không nói chuyện với nhau nhưng mỗi một ánh mắt thoáng trao, mỗi một động tác lơ đãng đều toát vẻ gần gũi.
Dụ Phong nhìn vệt đỏ mờ ám trên cổ anh mà lặng thinh hồi lâu.
Cảnh Hoài cảm nhận được tầm nhìn của cậu bèn duỗi tay sờ cổ theo bản năng. Cho dù có đang đối mặt với cậu, anh vẫn cười đến là thản nhiên, đầu mày cuối mắt đều tỏa ra niềm hạnh phúc.
Cậu biết rằng cậu đã hoàn toàn bỏ lỡ Cảnh Hoài rồi.
Bi kịch của họ đã được xác định ngay từ giây phút cậu chuốc thuốc anh.
Sự kiện này là cây gai trong lòng cậu, bất kể sau này Cảnh Hoài có qua lại với cậu như thường thì cậu vẫn chưa thể xác định anh đã buông bỏ chuyện cũ hay chưa. Cậu muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng trên bàn cơm còn có mặt Quý Tĩnh Duyên, cậu mở miệng mấy lần vẫn không thốt ra thành lời.
Thời gian xuất ngoại rất gấp nên khi nói chuyện chính xong đã không còn thì giờ cho họ ôn chuyện, có quá nhiều sự tình cần cậu chuẩn bị.
Ngày lên đường, thế mà Cảnh Hoài lại tới sân bay tiễn cậu làm cậu kinh ngạc vô cùng.
"Em…"
Cảnh Hoài bình tĩnh: "Cậu chả có bạn bè gì trong nước nên để tôi tới tiễn cậu đi"
Người đàn ông mét tám tên Dụ Phong lập tức đỏ bừng đôi mắt: "Em còn xem anh là bạn ư?"
Anh nhún vai: "Với sự tình Dịch Chí Đồng thì có thể gọi cậu là đối tác cùng chung hoạn nạn chứ hả, tôi miễn cưỡng tạm coi cậu là bạn bè bình thường"
Sắc mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay ấy khiến niềm mong mỏi của Dụ Phong dâng lên cao.
Cậu dè dặt nói rằng: "Thật ra, chuyện anh cưỡng ép em lúc trước, anh vẫn luôn đặt trong lòng, muốn trực tiếp gặp mặt em để nói một câu xin lỗi chân thành"
Cảnh Hoài nhìn cậu, nghe thế chỉ gật đầu, ý bảo cậu nói tiếp đi.
Đôi mắt Dụ Phong lóe lên ánh sáng khó lòng kiềm nén: "Với cả anh muốn hỏi em, em có thể tha thứ cho anh không?"
Sự chờ mong in hẳn lên trên mặt.
Anh nở nụ cười, không có vẻ trào phúng, ấy chỉ là một nụ cười mỉm bình thường mang theo chút bắt đắc dĩ: "Không thể"
Hai tiếng, đánh nát hết thảy ảo tưởng trong lòng Dụ Phong.
Cu cậu ngơ ngác đứng yên hồi lâu, lần thứ hai mở miệng giọng nói đã nghẹn ngào: "Vậy anh phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?"
Dụ Phong nghiêm túc nhìn anh, như người bệnh trúng độc mãn tĩnh vừa biết được phương thuốc cứu chữa, chỉ muốn liều mình trị bệnh.
Nhưng cậu nghe thấy anh đáp lại: "Sự kiện ấy tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Kể cả tôi có đang là bạn của cậu thì chuyện này cũng không thể tha thứ đâu"
Thái độ của anh vừa thẳng thắn vừa sắc bén: "Sau khi làm ra lỗi lầm, không thể lấy một câu xin lỗi hay một chút đền bù ra để coi như chưa có chuyện gì phát sinh. Nguyên lí này không phải thứ vạn năng, ít nhất nó không có tác dụng với tôi đâu Dụ Phong à"
Người kia cuống lên, muốn giải thích: "Anh…"
Cảnh Hoài cắt lời cậu: "Hi vọng những ngày tháng sau này cậu không còn giẫm vào giới hạn nguy hiểm nào nữa. Nếu tôi có trở thành bài học kinh nghiệm cho cậu, tôi cũng rất vui lòng gánh vác trách nhiệm"
Dụ Phong không còn lời nào để nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!