Thời điểm Cảnh Hoài thức giấc, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Rèm phòng ngủ hé mở, chỉ cần liếc qua là có thể trông thấy hàng ngàn ngọn sáng le lói của các hộ gia đình thông qua cửa kính sát đất.
Đèn đầu giường tỏa ra sắc vàng ấm áp, anh mơ màng nằm trên giường hồi lâu mới nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trạng thái buồn ngủ lơ mơ biến mất sạch sẽ.
Sau khi tỉnh lại, cảm giác nhức mỏi trên eo và cơn đau ở phía sau càng rõ ràng hơn khiến anh cau mày khó chịu.
Miệng mồm đàn ông, chân cẳng Quý Tĩnh Duyên, đều là giả dối.
Ừ thì chân hắn khiếm khuyết, hai người không chơi được trò gì kì thú, nhưng chỉ cần một tư thế thôi anh đã không chịu nổi rồi! Thế mà ban đầu anh còn bị cái mã ngoài yếu đuối của hắn che mắt, lo hắn mệt nên chủ động như đồ thiểu năng. Mãi đến khi anh cạn kiệt thể lực mới biết được sức mạnh và sức chịu đựng của hắn đã đạt tới cảnh giới nào, làm gì cần anh nỗ lực đâu!
Bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím rất khẽ, Cảnh Hoài nghiêng người, nghển cổ nhìn sang.
Quý Tĩnh Duyên khoác áo ngủ dựa vào đầu giường, trên người đắp chăn, trên chăn đặt chiếc laptop để xử lí công việc.
"Anh ơi" Anh cất tiếng gọi dịu nhẹ và khàn khàn: "Anh có thể ngồi dậy hả?"
Hắn nghe thấy giọng anh bèn để máy tính qua một bên, vừa ứng thanh vừa đặt bàn tay ấm áp lên trán anh: "Tỉnh rồi à? Em đói không? Có khó chịu không?"
Thiếu niên cảm nhận sự khăng khít thân mật trong chốc lát rồi mới trả lời những câu hỏi của hắn: "Em không đói, có hơi khát, em khó chịu lắm"
Quý Tĩnh Duyên thấy vậy thì nhíu mày, lập tức nhắn tin cho dì giúp việc để dì mang thức ăn và nước ấm lên trước khi chuẩn bị quay số gọi điện cho bác sĩ tư nhân.
Anh đỏ mặt ngăn hắn lại: "Không cần, em nhịn một chút là được rồi"
"Đừng sợ thầy giấu bệnh" Hắn khống chế lực tay, ấn bóp đỉnh đầu anh: "Em khó chịu ở đâu?"
Cảnh Hoài được xoa đến là thoải mái, hai mắt híp lại hưởng thụ trong khi cái miệng ậm ừ trả lời: "Em là bác sĩ mà, em nắm chắc rồi. Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là mỏi eo, đằng sau cũng hơi hơi đau"
Âm lượng càng nói càng nhỏ.
Quý Tĩnh Duyên không nhịn được phải nở nụ cười, nghe giọng có vẻ hài lòng lắm: "Do tôi làm quá mức"
"Anh biết là tốt" Anh vắt tay qua đùi hắn, nắn nắn bóp bóp: "Chân anh có ổn không, hôm nay là ngày nghỉ mà? Sao anh lại ngồi làm việc rồi?"
"Chân không khó chịu" Hắn kiên nhẫn ngồi yên cho anh xoa: "Có chút chuyện nhỏ, là tin tức tiêu cực của Ôn Thi Kỳ, tôi đang cho phòng quan hệ công chúng xử lí"
Cảnh Hoài mở bừng hai mắt: "Xảy ra chuyện gì ạ?
"Đánh đập và nhục mạ trợ lí, có cả bản ghi âm với video. Sự tình rộ lên quá nhanh, đã leo thẳng lên top đầu của bảng hotsearch"
"Anh ra tay à?"
"Không, là Mạc Nhất Lan, ngày đó cô ta vô tình bắt gặp cảnh Ôn Thi Kỳ khinh người. Có lẽ cô ta đã hợp tác với cô trợ lí kia, chờ đến lúc thu thập đủ bằng chứng bạo lực mới tung ra"
Trong nháy mắt Cảnh Hoài đã hồi đầy thanh sức sống, hưng phấn đi tìm điện thoại: "Em phải bỏ đá xuống giếng mới được!"
Nhưng đã bị hắn túm lấy: "Em chú ý nghỉ ngơi đi, đừng cử động"
"Ơ, nhưng mà…"
Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội làm xấu mặt ả Ôn Thi Kỳ đâu.
Quý Tĩnh Duyên nắm chặt bàn tay đang mát xa cho hắn, vừa nựng mặt anh vừa buông lời trêu ghẹo: "Có tinh thần vậy là do tôi chưa đủ nỗ lực rồi"
Cảnh Hoài: "…"
Em e là anh đang có hiểu lầm gì đấy với cụm từ chưa đủ nỗ lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!