Chương 4: “Người xem mệnh sẽ nói, trong mệnh cách của anh thiếu em”

Vừa đúng lúc thang máy tới nơi, Cảnh Hoài nhanh chóng đẩy Quý Tĩnh Duyên vào trong, không do dự ấn luôn nút đóng cửa thang máy bất chấp vẻ mặt người bên ngoài.

"Anh ơi, anh ở tầng mấy thế?"

"32"

Cảnh Hoài ấn nút, nhìn chữ số hiển thị trên màn hình tăng dần.

"Tôi không thiếu gì hết"

Cảnh Hoài hạ mắt nhìn hắn.

Người kia ngồi trên xe lăn, một góc chăn trượt xuống chạm đất, hắn vừa khom lưng duỗi tay định nhặt chăn lên vừa nói rằng: "Cậu không cần theo tôi…"

Một bàn tay trắng nõn hành động nhanh hơn hắn, thiếu niên ngồi xổm xuống để nhặt chăn, gấp gọn rồi phủ lên chân hắn: "Anh thiếu"

Quý Tĩnh Duyên thu tay.

Cảnh Hoài ngồi xổm nên thấp hơn hắn nhiều, hắn chỉ cần hạ tầm mắt là có thể bao quát lấy anh.

"Thiếu cái gì?" Trong đôi mắt hắn ánh đầy sự nghiêm túc.

Cảnh Hoài trông mà rạo rực.

Anh trả lời: "Em nghĩ anh nên đi xem mệnh"

Vẻ mặt đối phương vẫn rất lạnh nhạt: "Xem rồi thế nào?"

Cảnh Hoài nghiêm mặt: "Người xem mệnh sẽ nói, trong mệnh cách của anh thiếu em"

"…"

Quý Tĩnh Duyên rời mắt.

Cảnh Hoài bám mãi không buông: "Anh trai nhỏ muốn xem mệnh phải không anh? Xem không chuẩn em không lấy tiền nạ"

Quý Tĩnh Duyên cảm thấy hôm nay tốc độ di chuyển của thang máy thong thả lạ thường.

Cũng không phải hắn thấy thiếu niên ồn ào, chỉ là hắn không quen với việc tiếp xúc thân mật với người khác.

"Không biết làm sao" là cảm xúc vô cùng xa lạ đối với hắn. Đặc biệt, cái cảm giác kì lạ ấy càng bộc lộ rõ ràng hơn khi hai người ở chung một chỗ.

Quý Tĩnh Duyên nhíu mày.

Thang máy lên đến nơi. Khu chung cư tấc đất tấc vàng mỗi tầng chỉ có một hộ, Quý Tĩnh Duyên mở khóa vân tay, "tích" một cái, khóa cửa đã mở.

"Lát nữa cậu cũng lưu dấu vân tay vào đây đi"

Cảnh Hoài gật đầu thưa vâng.

Căn hộ rộng chừng năm trăm mét vuông, ngay sau cửa là tủ giày, tiến lên trước là huyền quan, sau đó là phòng khách.

Cảnh Hoài có một người bạn là dân thiết kế nên anh cũng có chút hiểu biết về lĩnh vực này, theo đánh giá của anh, mỗi mét vuông trong đây có giá thấp nhất là một vạn. (Một vạn = 10 000, 10 000NDT là khoảng hơn 35 triệu Việt)

Anh không khỏi phát ra tiếng gào thét ghen tị trước người có tiền.

Quý Tĩnh Duyên lên tiếng: "Trong tủ giày có dép lê, đều là hàng mới mua"

Anh ứng thanh, vừa mở tủ liền bị đủ loại kiểu dáng dép lê hù cho mù mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!