Chương 39: “Anh à, trước kia đã có ai cào cào anh chưa?”

Thời điểm Cảnh Hoài tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Quý Tĩnh Duyên không có ở trong phòng, có lẽ người điều dưỡng đã tới hỗ trợ.

Đêm qua anh hưng phấn quá mức, cầm bản thảo ngắm lâu thật lâu, nhìn cái nào cũng hài lòng, cái nào cũng đẹp, chỉ muốn đeo đầy lên cả mười ngón tay.

Quý Tĩnh Duyên đã cho anh lễ vật quý giá như vậy nên anh cũng muốn tặng cái gì đó cho hắn.

Ánh mắt vô tình quét qua phòng thay đồ, anh chợt nhớ lần trước vào đó anh từng trông thấy một ngăn kéo toàn măng

-sét và nút cài.

Măng

-sét và Nút cài

Quý Tĩnh Duyên thường xuyên mặc âu phục nghiêm trang và chỉn chu. Biết là loại trang sức đi kèm nào hắn cũng có, cũng biết hắn không thiếu mấy món này nhưng Cảnh Hoài vẫn muốn kiểu dáng anh chọn có thể xuất hiện trong tủ đồ.

Cũng may thường ngày hắn không bạc đãi anh nên anh đã tích góp không ít tiền tiêu vặt, còn có thể chịu được sản phẩm hơi quý giá.

Anh dạo thử qua trang web chính thức của các thương hiệu hắn hay dùng…

Quấy rầy rồi.

Nhìn giá cả mà anh phải ôm ngực, lòng đau như cắt. Món xứng với hắn anh mua không nổi, món anh mua nổi lại không xứng với hắn. Tuy anh cảm thấy Quý Tĩnh Duyên đeo gì cũng đẹp, nhưng anh không thể mua đồ rẻ vì thế được.

Cảnh Hoài bò qua vài trang web rồi lết sang Weibo, ánh sáng điện thoại cực kì chói mắt giữa phòng tối.

"Xem cái gì thế?"

Anh úp màn hình xuống hòng che giấu ánh sáng, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh: "Em làm anh khó chịu ạ?"

"Không" Quý Tĩnh Duyên đang nghỉ ngơi, mắt nửa khép nửa mở nhìn điện thoại anh rồi hỏi: "Em muốn mua?"

"Không phải" Cảnh Hoài vừa ấn máy xuống sâu hơn vừa liếm môi dưới: "Em chỉ xem bừa thôi"

Tay Quý Tĩnh Duyên rút ra khỏi ổ chăn, trước tịch thu điện thoại anh, sau đó dùng tay khác che đôi mắt anh lại: "Ban ngày rồi xem, giờ không tốt cho mắt đâu"

"Chỉ một lúc thôi…"

"Ngày mai nói sau" Hắn mổ nhẹ lên môi anh rồi mạnh mẽ ôm người vào lòng để dỗ ngủ.

Nửa đêm Cảnh Hoài tỉnh lại một lần, không vì gì cả, chỉ là tự nhiên tỉnh dậy thôi. Lúc ấy đầu anh còn gác lên ngực Quý Tĩnh Duyên, chăn thì bị kéo qua đỉnh đầu.

Anh hơi nóng nên rướn người lên định thay đổi tư thế, anh cẩn thận dựa đầu lên vai hắn trong khi trán đụng vào mặt đối phương.

Quý Tĩnh Duyên ngủ nông, cho dù thiếu niên đã cố giảm nhẹ động tác mà hắn vẫn bị đánh thức. Hắn dịu dàng vỗ lưng anh trong vô thức: "Làm sao vậy?"

Tiếng nói lúc ngái ngủ có hơi khàn khàn truyền vào màng nhĩ khiến Cảnh Hoài ngứa ngáy vô cùng.

"Không có gì" Anh không tự giác mềm giọng: "Anh ngủ đi"

Người kia mơ màng đáp ừ, trở mình nằm nghiêng để anh gối đầu lên tay hắn.

Hai người vẫn chưa phát hiện ra điều gì không ổn.

Mãi đến khi Cảnh Hoài gác chân lên eo hắn mới kịp sửng sốt.

Anh đối mặt với Quý Tĩnh Duyên, ngực dán sát ngực, một chân anh đè lên người hắn trong khi hai chân hắn chống lên đầu gối còn lại của anh.

Cảnh Hoài hoàn toàn tỉnh táo, ngồi bật dậy gọi to: "Anh ơi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!