Quý Tĩnh Duyên liếc qua tin tức trên màn hình rồi dứt khoát tắt máy.
Hắn quen biết Tennie đã lâu, đối phương luôn thích bày những trò đùa nhỏ không tạo nhiều ảnh hưởng giống như lúc này.
Xưa nay hắn chưa từng hùa theo những cuộc vui nên thường xuyên bị anh ta mắng là đồ đầu gỗ không biết hưởng lạc.
Chính hắn cũng cảm thấy thế, có lẽ từ nhỏ hắn chưa từng tiếp xúc với mấy thứ tình cảm yêu đương này nên hắn phản ứng rất chậm.
Dù có hay không có nhu cầu tình dục, hắn đều không quá quan trọng.
Nhưng vừa nãy nghe Tennie giảng giải xong, hắn lại hơi do dự, chắc là do trong lòng hắn đã có bóng người.
Cảnh Hoài không biết Quý Tĩnh Duyên vừa nói chuyện gì với Tennie nên vẫn mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn.
"Em không có ý gì đâu, chỉ muốn được ở chung với anh thôi"
Chả khác gì câu nói thương hiệu "Anh chỉ cọ cọ chứ hổng đâm vào" của phường trai hư.
Cảnh Hoài thấy hắn không nói gì bèn thả giọng nỉ non: "Được không hả anh"
Người kia khẽ cười, đối diện với tầm mắt anh mà gật đầu: "Được"
Hắn cũng không có ý định gì, tuy đã được Tennie nhắc nhở nhưng hắn thật sự chưa muốn làm gì hết. Hắn chỉ không chịu được việc Cảnh Hoài làm nũng với hắn thôi.
Đứa nhỏ luôn biết cách khiến hắn mềm lòng.
Cảnh Hoài nhoẻn miệng cười, lập tức hộ tống Quý Tĩnh Duyên đi tắm rửa. Sau khi anh dọn về đây ở, nếu anh không lên tiếng nhờ thì thầy trị liệu sẽ không đi vào, nên anh đã rất quen thuộc chuyện giúp hắn đánh răng rửa mặt. Cho dù bây giờ có phải ngồi giặt đồ lót của hắn anh cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
Lau rửa xong xuôi, Quý Tĩnh Duyên chưa kịp duỗi tay tiếp nhận máy sấy tóc thiếu niên vừa lấy ra đã bị đối phương tránh đi.
"Để em làm cho"
Nghe vậy hắn không nhúc nhích nữa.
Không biết máy sấy do hãng nào sản xuất mà tiếng ồn rất nhỏ, lúc dùng không hề ảnh hưởng đến câu chuyện phiếm của hai người.
Chất tóc của Quý Tĩnh Duyên tốt lắm, vừa gội đầu xong thì tóc tai đen nhánh sáng bóng, lúc sấy khô rồi lại vô cùng mềm mượt. Đây chính là chất tóc có thể làm mọi thiếu nữ ghen tị.
Cảnh Hoài nhịn không nổi, lại bắt đầu nịnh hót.
"Trên đầu anh em không phải ba ngàn tóc đen mà là những sợi tơ tình trong lòng em". Đam Mỹ Hay
"Phải thế không?"
"Tất nhiên là phải, sao anh có thể nghi ngờ bản thân mình"
Đối phương nhìn thẳng vào anh thông qua mặt gương, thành thật đáp lời: "Tôi không nghi ngờ, chỉ cảm thấy nó không sánh được bằng em"
Anh ngẩng đầu đối diện với tầm mắt hắn, không đề phòng gì đã bị hắn nói cho đỏ cả mặt. Anh thỏ thẻ: "Nào có chuyện đó, sao tự nhiên anh lại thổi phồng em khách khí thế"
Sau khi sấy xong, anh cất gọn máy sấy rồi đỡ hắn nằm lên giường.
Quý Tĩnh Duyên đan tay trước bụng, hướng mắt xuống ngắm Cảnh Hoài thành thạo xoa bóp, mát xa chân cho hắn.
Điện thoại đặt bên gối đầu lóe sáng, hắn tiện tay cầm lên.
[Dụ Phong: Hoài Hoài, còn cần công cụ hình người không?]
[Dụ Phong: [hình ảnh. jpg]]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!