Chương 32: “Bàn tay cầm tiền lương của họ run nhè nhẹ”

Giọng thiếu niên nhẹ bâng, trên đôi môi không còn nụ cười vui thường ngày mà mang theo điểm thẹn thùng hiếm thấy, còn đôi mắt long lanh hàm chứa sự nghiêm túc đang mở to nhìn hắn.

Quý Tĩnh Duyên quan sát anh trong chốc lát, chợt nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, đứa nhỏ cũng dùng ánh mắt vừa nhiệt tình vừa kích động này với hắn.

Cẩn thận ngẫm lại thời gian ở bên nhau, họ không cãi vã cũng không có gặp chuyện khiến nhau đỏ mặt. Hắn cảm thấy cứ tôn trọng lẫn nhau như vậy là đủ.

Hắn hỏi: "Tôi không thích cậu ư?"

"Thích, nhưng không đúng"

Hắn không hiểu.

Cảnh Hoài giải thích: "Anh đối tốt với em vì em kết hôn với anh, anh đã coi cuộc hôn nhân này như một loại trách nhiệm cần gánh. Nhưng em thì không"

Sợi dây vắt ngang trong não hắn chợt lay động, không khiến hắn đau đầu mà cứ dội thẳng nhịp điệu gấp gáp vào trái tim nơi lồng ngực.

Hình như hắn biết anh muốn nói gì, lại hình như không biết gì hết.

Hắn tiếp tục hỏi: "Vậy cậu đối tốt với tôi vì cái gì?"

"Em thích anh"

Quý Tĩnh Duyên ngồi yên trên xe lăn.

Anh liều lĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn không tránh.

"Em thích anh, Quý Tĩnh Duyên à"

Đây không phải lần đầu Cảnh Hoài gọi tên hắn, nhưng chưa lần nào giống như lần này làm hắn cảm thấy anh thật… ẩn nhẫn và gợi cảm.

Họng hắn phát khô, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập rộn rã.

Hắn chưa từng trải qua xúc cảm nào tương tự như lúc này. Về tình yêu, có lẽ hắn đã có một lần trải nghiệm mông lung với Ôn Thi Kỳ, nhưng ấy còn chả được tính là thích.

Ngón tay hắn dịch chuyển từ mặt bàn xuống đầu gối rồi lại đi từ đầu gối lên mặt bàn, có hơi không biết phản ứng ra sao.

Cảnh Hoài thấy, nhưng anh không trấn an hắn.

Bấy lâu nay anh khổ sở thích thầm một chàng trai thẳng, chỉ còn một bước nữa là tới công chuyện, đời nào có chuyện anh rút lại lời nói?

Không có đâu.

Quý Tĩnh Duyên không thừa nhận, nhưng hắn cũng đâu có thẹn quá hóa giận! Cái này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ anh nên tiếp tục mặt dày mày dạn chứ sao!

Vì thế Cảnh Hoài được voi đòi Hai Bà Trưng.

"Anh ơi anh à, bây giờ anh còn thích em không?"

Sống lưng hắn nghiêm chỉnh dựng thẳng, thành thật trả lời: "Tôi không biết"

Không phải "không thích", không phải "tôi không thích đàn ông".

Mà là không biết.

Xem đi, một câu nói khiến người ta mừng vui như Tết.

Trái tim nho nhỏ của Cảnh Hoài nghịch ngợm nhảy nhót, anh liếm môi dưới: "Anh ơi, em có thể mạo phạm anh không?"

Biểu tình trên mặt hắn lập tức biến thành không thể tin nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!